Lâm Hân Nghiên hôm nay bước vào công ty với tâm trạng hứng khởi, nụ cười tươi tắn không thể giấu đi vẻ vui vẻ
Chu Bách thấy cô đi đến, lập tức đứng dậy và chào:
“Chào sễ"
“Chào" cô đáp, nét mặt vẫn rạng rỡ
Cô đi vào phòng làm việc, Chu Bách theo sau
“À, đúng rồi, bảo Lâm Minh Viễn tôi đồng ý mở thẻ cho nó,” cô nói, ngồi xuống ghế, ánh mắt lấp lánh
Chu Bách liếc nhìn cô, tò mò hỏi: “Có phải cô đã gặp gia đình bác sĩ Lục thành công rồi không?”
Lâm Hân Nghiên không trả lời mà chỉ mỉm cười, ánh mắt đầy tự tin. Chu Bách nhìn cô hiểu ra vấn đề và cười nhẹ
“Đó, cách của tôi rất hiệu quả mà, phải không? Vậy kì nghỉ của tôi…”
“Cút,” Lâm Hân Nghiên cắt ngang, khuôn mặt nghiêm lại.
Chưa kịp nói hết, Chu Bách chỉ biết lắc đầu và im lặng rút lui, Lâm Hân Nghiên lại ngồi đó, nụ cười nhỏ vẫn nở trên môi
Không lâu sau, Chu Bách bước vào trở lại, lần này Lâm Hân Nghiên tắt nụ cười, thay vào đó là biểu cảm nghiêm túc
“Sếp, có chủ tịch Bạch tìm cô.”
“Cho ông ta vào" cô ra lệnh
“Vâng"
Chu Bách nhanh chóng rời đi, chỉ một lát sau, ông Bạch bước vào. Ông là người đàn ông khoảng tuổi ba cô. Ông khẽ lên tiếng gọi:
“Lâm tổng”
Lâm Hân Nghiên ngẩng đầu, khẽ nở một nụ cười mỉm
“Chào ông, chủ tịch Bạch, có việc gì vậy? Mọi chuyện không phải đã giải quyết xong rồi sao?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-gap-thanh-nhan-duyen/3731202/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.