Lâm Hân Nghiên sau đó được bà Lục mời ở lại dùng cơm
Trong bữa cơm, bà Lục nhận ra con trai mình đã thay đổi nhiều
Lục Phong không chỉ chăm chú vào món ăn mà còn rất hay gắp đồ cho cô gái đối diện, ánh mắt dịu dàng khiến bà thầm nghĩ: Có lẽ, con trai mình đã thực sự rung động
Khi kết thúc bữa cơm, cô xin phép ra về
Lục Phong tiễn cô xuống dưới nhà. Ánh đèn đường vàng vọt rọi xuống, hai bóng người sánh bước bên nhau giữa không gian yên tĩnh, tạo nên một khung cảnh vô cùng lãng mạn.
"Ăn no chưa?" Lục Phong hỏi, giọng trầm ấm
"Rồi a... Lâu lắm rồi tôi mới có bữa cơm như thế này," cô mỉm cười, ánh mắt ánh lên chút hoài niệm
"Thường ngày cô không về nhà ăn cơm sao?"
"Tôi không thích về nhà chính, nên thường ngày ở riêng"
"Vậy thì ai nấu ăn cho cô?"
"Không ai cả. Sáng vội thì chỉ có một ly cà phê, tối muộn thì bánh mì với một cốc sữa là đủ"
Lục Phong nhíu mày, ánh mắt đầy trách móc: "Đúng là không biết chăm sóc sức khỏe"
Trên ban công, bà Lục đứng lặng nhìn cảnh tượng này
Ánh mắt bà dịu dàng khi thấy con trai và Lâm Hân Nghiên trò chuyện vui vẻ
Bà thầm nghĩ: Có lẽ, cô gái này là người duy nhất khiến thằng bé của mình chịu mở lòng
"Yên tâm đi," Lâm Hân Nghiên bất ngờ quay qua nhìn anh, nụ cười rạng rỡ. "Từ giờ sẽ không như thế nữa"
Cô bất ngờ khoác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-gap-thanh-nhan-duyen/3731201/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.