“Đại sư huynh thế nào… Ợ, anh tỉnh nhanh vậy à?”
Cô mang theo giỏ trái cây bước vào, bất chợt khựng người trong giây lát khi nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng kì vĩ. Người hôm qua vừa mới đeo máy thở, sáng nay đã ngồi tự nhiên một tay cầm quả táo đỏ gặm một miếng to, tay kia cầm điện thoại, và lướt. Anh có phép thuật tự chữa lành vết thương cấp tốc à?
“Nhìn anh bằng ánh mắt kì dị đó là có ý gì?” Lăng Cung ngẩng mặt nhìn cô.
Mặc Âu nhún vai, đặt giỏ hoa quả lên bàn trà nói: “Không ý gì, chỉ là em đang thắc mắc không biết là do kĩ thuật y khoa ngày càng tiên tiến, tay nghề của các bác sĩ ngày càng mát tay, hay là do anh vốn dĩ không phải là người mà… Vù, nhìn anh bây giờ y hệt như người chưa từng bị thương mà là đang giả bệnh để được nghỉ làm ấy.”
Hai người đàn ông đứng hai bên giường bệnh là Đường Trạch và Dạ Phong đơ cứng người, nghệt mặt cả ra. Đã bảo là như thế này lộ sơ hở quá nhiều, nhưng vị tổ tông này lại nhất quyết không chịu, cứ chê đeo máy thở khó chịu. Giờ mà bị phát hiện thì tự anh đi mà tìm lời biện hộ cho chính bản thân anh, không liên quan đến chúng tôi.
Lăng Cung nhai nhồm nhoàm, tay đang bận cầm điện thoại thả vật xuống, ngoắt ngoắt Mặc Âu lại chỗ anh.
Cô nghi hoặc đến gần: “Chuyện gì mà phải đến mức tới gần mới nói được?”
Lăng Cung nhìn cô không rời mắt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-gap-duoc-bao-boi/3385493/chuong-257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.