‘‘Ba nuôi cái em gái nhà mày! Mày muốn nắm lấy vi mạch điều khiến thị trường kinh tế của Trung Quốc làm gì thế hả?’’
Nghe giọng điệu của người đối thoại bên kia có vẻ không vui, có thể là không đồng tình cách làm này của chàng trai.
Chàng trai mỉm cười, trước mắt hiện lên hình ảnh một đứa trẻ nhỏ nhỏ, xinh xinh, đáng yêu lại nghe lời khiến người người yêu thích.
Nhưng lại có một cái tật đặc biệt xấu xí:
Mê tiền - Mê sắc!!!
May mà anh không bị nó ghét. Chứ như cậu nhỏ xấu xí nhà anh chỉ vì một cái tội là không được đẹp cho lắm nên bị nó bơ luôn, gặp cũng không thèm gặp.
Trong khi đó cậu nhỏ nhà anh lại sở hữu một gương mặt vẻ thư sinh, vừa dịu dàng lại thanh thoát. Ai cũng yêu thích gương mặt ấy. Anh đang cảm thấy lạ kì.
Đến lúc có người hỏi nó tại sao nó lại không thích cậu nhỏ, nó chỉ đáp lại một câu cụt ngủn:
“Dịu dàng với quá nhiều người, không phải chỉ một mình cháu”
Anh đơ toàn tập.
Còn người cậu nhỏ kia của anh thì dở khóc dở cười, không biết phải làm sao.
Nhưng mà điều này lại khiến anh cảm thấy bực bội nhất.
Cậu nhỏ bị con bé ghét như thế, nhưng chỉ cần nhìn mặt con bé một cái là cứ y như rằng một số tiền khổng lồ sẽ bay vào tài khoản của nó đã được bố mẹ cấp từ nhỏ.
Còn anh, tất nhiên cũng phải có rồi.
Nhưng là ít hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-gap-duoc-bao-boi/2676259/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.