‘‘Aaaaaa’’
Lâm Như ôm mũi gào thét: “Cái người điên này! Mày bị mù à?!”
Cô gái phía sau cũng sững người vội ngoảnh mặt lên. Không ngờ lại va vào một cô gái nhìn thoáng qua một cái liền biết ngay là thiên kim danh môn vọng tộc.
Cô gái thầm thở dài.
Lại phải đến muộn rồi đây!
Chuyện không lớn thì giải quyết bằng tiền quách đi cho xong.
Cô gái nhét điện thoại lại vào túi quần, từ từ đi tới bên cạnh vị tiểu thư kia, khiêm nhường biết ý đưa ra lời xin lỗi trước:
“Xin lỗi cô, tôi không chú ý…”
BA!!! Một cái tát đau điếng vung mạnh vào khuôn mặt của cô gái nhỏ kia.
“Cái con điên này! Mày giám sát hại tao đúng không? Hôm nay tao cho mày chết”
Vừa nói xong, Lâm Như liền vung một quyền nâng cao chân hướng về phía mặt cô gái nọ.
Cô gái kia thong thả rút khăn tay lau vết bẩn trên má với vẻ mặt lạnh lẽo, không nhanh không chậm mà dùng hai tay kẹp chặt lại cái chân đá bậy kia.
Lâm Như sững người, cô gái này biết võ thuật sao?
Cô cố gắng rút chân khỏi hai bàn tay kẹp chặt như đã được đóng đinh vào cột không thể nào cử động. Không rút chân ra được, Lâm Như hình như phát hiện ra điều gì đó, lúng túng đỏ mặt vội lấy tay che lại chân váy đã bị hở vì hành động nâng chân lên cao, thành ra thân váy nối dài chỉ có một lớp mỏng bằng nhung tuột xuống.
Thẹn quá hóa giận, Lâm Như trợn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-gap-duoc-bao-boi/2676254/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.