Lâm Bác không biết từ đâu xuất hiện mang theo một nét mặt hằm hằm khó coi.
“Ba!” Lâm Như không ngờ ba cô lại tới đây đột ngột như thế, nhất thời quên che đi cái mũi cong cong vẹo vẹo.
‘‘Con nên hỏi ba vì sao lại xuống đây mới đúng. Không phải ba còn bận tiếp ngài Tu La sao?’’
‘‘Đừng nhắc tới chuyện đó trước mặt ta nữa.’’
Xấu mặt chết ông! Lúc nãy ông còn hào hứng vui vẻ đi trước dẫn đường, sau lại không nghe tiếng bước chân trầm ổn đặc trưng của Hàn Thiên Nhược, ông mới thấy nghi ngờ quay lại.
Thấy Hàn Thiên Nhược định bước vào một hội trường lớn ông liền bước tới ngăn anh: “Thưa hai ngài! Đây không phải là phòng dạ tiệc của chúng ta”
Ai mà ngờ được Tần Quân ở bên cạnh Hàn Thiên Nhược dửng dưng thả câu nói: “Ai nói với chủ tịch Lâm đây là chúng tôi đến tham dạ buổi tiệc của ông. Thật mắc cười quá!”
Lâm Bác chết sững tại chỗ nhìn trân trân hai bóng dáng uy nghiêm người trước người sau bước vào cánh cửa của hội trường lớn.
Ông có thể liếc thấy bên trong lúc nhúc toàn người là người, với bộ trang phục là một gam màu đen toàn thể. Dường như trong kia còn có… súng!
Không phải pháp luật cấm dùng súng sao? Rốt cuộc mấy người trong kia có thân phận gì mà lại có thể hiên ngang dùng súng như thế.
Nhưng chưa bàn đến việc vì sao đám người trong kia được trang bị vũ trang đầy đủ, ông đang cảm thấy không biết nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-gap-duoc-bao-boi/2676253/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.