Đóng cửa xe lại, Mặc Âu không ngờ tới Hoàng Âm thế mà lại làm tài xế lái xe. Đột nhiên bật cười khanh khách:
“Ai nha, Hoàng Âm đúng không? Hình như tối qua tôi nghe ai hùng hổ nói không bao giờ chịu làm giúp việc cho phụ nữ kia mà. Sa bây giờ lại cam chịu trở thành người lái xe cho tôi rồi.”
Hoàng Âm nghiến răng nghiến lợi. Ai mà ngờ được sáng sớm đang ngủ ngon lành, một cuộc điện thoại dồn dập gọi tới. Còn ai khác ngoài tên ôn thần Hàn Thiên Nhược kia.
Thế mà cậu lại bảo anh lái xe cậu đến địa chỉ cũ ngày hôm qua. Tưởng chỉ đến trả xe, lúc anh gọi lại cho cậu thì đã bị ném một câu:
“Một làm tài xế, hai tôi bán cậu mua xe mới.”
Thử hỏi có tức nghẹn một ngụm máu không cơ chứ!
Nãy giờ anh đã cố gắng nhẫn nhịn lắm rồi, thầm khuyên bảo bản thân không cần chấp nhặt với một người phụ nữ chân yếu tay mềm làm gì.
Nhưng lời nhạo báng kia vừa phát ra, nó như một mồi lửa ném vào đống rơm, cháy bùng.
Hoàng Âm cả giận, quay đầu nhìn người phụ nữ vừa xúc phạm anh kia định mắng một trận cho thỏa một bụng đầy khí tức. Nhưng miệng vừa hé mở đã ngay lập tức đóng băng, sững sờ.
Vẫn là cô gái hôm qua, vẫn là một miệng chỉ biết chọc tức người ta. Nhưng hôm nay anh như thấy được một tiểu thiên thần đang bị lạc xuống nhân gian.
Nhìn cô gái lúc này thanh cao thoát tục, bế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-gap-duoc-bao-boi/2676174/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.