Cô cũng không chịu thua anh mà ném phắt sợi dây đi, nhún chân một cái rồi tung người lên, trần nhà khá cao cho nên lần tung người này của Mặc Âu bị trật.
Xấu hổ đến nỗi chẳng biết giấu mặt đi đâu, cô một lần nữa tung người. Không ngoài dự đoán, cô lại trật lần nữa.
Cô nhìn Hàn Thiên Nhược bên trên đang đứng cười khanh khách thì mặt như sắp khóc đến nơi. Vì cái gì mà chân cô lại ngắn hơn chân anh chứ?!
“Lần nữa đi, lần này anh giúp em.”
Hàn Thiên Nhược nhìn khuôn mặt đã đổi đen của cô mà lòng gấp gáp, cô mà giận thì anh chẳng biết mình liệu có bị đuổi ra chuồng gà hay không? Nhưng nhà cô đâu có nuôi gà nhỉ?
Nghe nói anh giúp thì sắc mặt Mặc Âu mới khá khẩm hơn đôi chút: “Anh giúp thế nào? Kéo em lên hả?”
Hàn Thiên Nhược gật đầu: “Đưa tay đây.”
Mặc Âu nghe lời anh đưa hai tay lên, với sức lực của Hàn Thiên Nhược mà nói, việc kéo cô lên thật ra là một chuyện gì đó dễ như trở bàn tay.
Sau khi tiếp nền đất trên nền của trần nhà thành công mà không cần dùng tới sợi dây thừng vô dụng kia, cô nghênh ngang đắc ý:
“Anh thấy chưa, em không cần sợi dây kia mà cũng leo lên được đây này. Không những thế mà còn chẳng tốn tí công sức bật nhảy nào, còn anh thì có.”
Hàn Thiên Nhược ba phần bất lực, bảy phần cưng chiều nói: “Anh biết bạn gái anh rất tài giỏi mà.”
Mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-gap-duoc-bao-boi/2676073/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.