"Cái gì? Bác Triệu vẫn còn sống?" Triệu Thanh Bích vẻ mặt kinh ngạc đứng lên.
Dù không muốn tin vào sự thật này, nhưng Chu Như Ngọc vẫn gật đầu, "Ừa, Đường Nhã Phương đã tìm thấy bác ấy rồi."
Tin tức này chắc chắn là không thể chấp nhận được đối với Triệu Thanh Bích, bà ngã xuống ghế và lẩm bẩm một mình: "Xong rồi, kết thúc rồi, mọi chuyện đã kết thúc rồi."
Nhìn thấy vẻ mặt thất thần và ngơ ngác của mẹ, Chu Như Ngọc rất đau khổ, ngồi xổm về phía trước, nắm chặt hai tay bà, “Mẹ đừng sợ, bác Triệu đã hôn mê bất tỉnh, nên bây giờ Đường Nhã Phương chưa biết chúng ta đã làm gì."
“Hôn mê bất tỉnh?” Đây là ông trời cho bà cơ hội sao? Triệu Thanh Bích không khỏi nở nụ cười, "Quả nhiên, ông trời vẫn đứng về phía ta."
ổn định tâm trí, bà nói với Đường Nhã Phương: "Nhã Phương, hãy để Lý Hưng đến gặp mẹ, mẹ phải cùng hắn ta đi tính sổ."
Khi bà ta nói lời này, ánh mắt của Triệu Thanh Bích trở nên lạnh lẽo.
Ngày hôm đó, Lý Hưng đã xử lý bác Triệu, nhưng không ngờ anh ta lại động lòng thương mà đưa bác Triệu đến bệnh viện, điều này không khớp với thân phận xã hội đen của anh.
“Được rồi mẹ, con sẽ gọi cho hắn ngay” Chu Như Ngọc vỗ vỗ tay bà, sau đó đứng dậy đi ra ngoài gọi điện thoại.
“Nghe nói cậu đã cứu người?” Tiết Chí Cương nhìn Lý Hưng đã ở bên mình hơn mười năm, ánh mắt sắc lạnh tràn đầy châm chọc.
Nếu không phải cuộc điện thoại của Nhã Phương,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-cuoi-duoc-tong-tai/1159650/chuong-348.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.