Nghe thấy vẻ ngạc nhiên trong giọng nói của cô, Lục Đình Vỹ cười nhẹ, "Sao hả? Em thích loại phim này sao?"
“Ừm, em rất thích.” Đường Nhã Phương nặng nề gật đầu, “Từ nhỏ em đã thích đọc những loại cuốn sách hồi hộp gây cấn, em thấy nó rất thú vị”.
"Thế em có muốn chịu trách nhiệm cho việc sửa đổi kịch bản của bộ phim này?"
"Hả?” Đường Nhã Phương kinh ngạc trợn to mắt, hoài nghi hỏi: “Anh muốn em chịu trách nhiệm sửa đổi kịch bản sao?”
Lục Đình Vỹ cười, "Ừa, từ nhỏ em đã tiếp xúc với những loại sách này, anh tin tưởng em sẽ có ý tưởng của riêng mình."
“Em có được không?” Mặc dù bộ phim mà Thời Đại và Hoàng Gia hợp tác cũng do cô ấy biên tập, nhưng cô ấy không nghĩ rằng mình thực sự có khả năng sửa kịch bản.
“Em có thể, anh tin em.” Giọng điệu của Lục Đình Vỹ vô cùng khẳng định.
Đường Nhã Phương quay người sang bên cạnh anh, nhìn anh chằm chẳm, lại bất giác hỏi: "Thật sao?"
Cô ấy vẫn chưa tự tin.
“Anh nói được chính là được.” Lục Đình Vỹ bóp mũi cô nở nụ cười cưng chiều “Anh biết rõ năng lực của em hơn em."
"Anh thực sự biết rõ em như vậy?" Đường Nhã Phương nghiêng đầu cười nhìn anh.
Lục Đình Vỹ hơi nhưởng đôi mày kiếm, "Anh không hiểu em, ai hiểu em."
Đường Nhã Phương gật đầu nói:
"Đúng là như vậy!"
“Vậy thì thưa vợ của anh, em có muốn hiểu nhau sâu hơn không?” Lục Đình Vỹ mỉm cười nhìn cô, đôi mắt đen sâu thẳm như mơ hồ có gì đó trào dâng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-cuoi-duoc-tong-tai/1159649/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.