Cuối cùng, Đường Nhã Phương không mua bộ lễ phục hở hang đó. Dù cho cô muốn mua, Đình Vỹ cũng sẽ không đồng ý.
Anh làm sao có khả năng cho phép cô ăn mặc như thể xuất hiện trước mặt mọi người đây. Vẻ đẹp của cô chỉ có thể thuộc về mình mình anh.
Ừ, đây chính là tính chiếm hữu bá đạo của anh.
Đang ra khỏi cửa hàng, Lê Mẫn Nghi đến gần, nhỏ giọng nói một câu bên tại Đường Nhã Phương: "Nhã Phương, tối về bảo trọng nha."
Đường Nhã Phương một mặt ngơ ngác, không hiểu cô nói lời này là có ý gì.
Mãi đến khi trở về nhà, cô mới hiểu được ý tứ trong lời nói của Mẫn Nghi. Cô và Lục Đình Vỹ một trước một sau đi vào phòng.
"Đình Vỹ, em muốn..."
Ba chữ "đi tắm trước" còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, cổ tay chợt bị giữ chặt. Cô chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, chờ đến khi phản ứng lại, cô đã bị đặt lên trên cửa.
Cơ thể cao to của anh chặt chẽ đè lên người cô, không để lại một chút khe hở nào.
Cô cảm thấy dục vọng của anh đang bành trường, gò má trắng nõn hiện lên đỏ ửng nhàn nhạt. Tuy rằng đã có rất nhiều lần gần gũi da thịt, nhưng cô vẫn cảm thấy rất ngượng ngùng.
"Em còn chưa đi tắm." Cô nhỏ giọng kêu lên, sau đó giơ tay chống vào ngực anh, cố gắng đẩy ra một chút.
Cô rũ mắt, không dám đối diện với anh.
Con người đen híp lại, anh nắm cằm của cô giơ lên, đối mặt với đôi mắt trong suốt, chậm rãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-cuoi-duoc-tong-tai/1159605/chuong-303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.