Đứa trẻ đã được cứu.
Nghe thấy bác sĩ nói với Hàn Minh Quân như vậy, nỗi lòng lo lắng của Tống An Nhi cuối cùng cũng xem như ổn định buông xuống.
Hai tay không nhịn được run rẩy, biểu hiện căng thẳng vào lúc này cũng được thả lỏng, nước mắt không kìm được rơi xuống.
"Không sao rồi, An Nhi." Đường Nhã Phương ôm lấy cô, nhẹ nhàng an ủi.
"Mạng của đứa bé kia đủ lớn." Lê Mẫn Nghi làu bàu một tiếng, bị Đường Nhã Phương trừng mắt.
Cô lè lưỡi một cái, giải thích: "Tớ là nói đứa nhỏ này đủ kiên cường." Dương Y Thanh được đưa đến phòng bệnh, Đường Nhã Phương bọn họ cũng không đi theo tới đó, mà là thẳng thừng rời khỏi.
Trước đó An Nhi nhận được điện thoại của Phi Mạc, Phi Mạc biết các cô đang ở bệnh viện, nói muốn qua đây, lại bị cô ngăn cản, để bọn họ đến hội quán Thiên Đường trước chờ các cô.
Vì vậy, ra khỏi bệnh viện, các cô trực tiếp đi xe đến hội quán Thiên Đường.
"Đây là xảy ra chuyện gì? Vừa thấy được các cô, Lục Đình Chiêu hỏi han trước tiên.
Lục Đình Chiêu cảm thấy kỳ lạ, không phải bọn họ đi chọn lễ phục sao? Tại sao lại đến mức phải vào bệnh viện?
"Anh có thể để cho chúng tôi lấy hơi rồi hãy hỏi không hả?" Lê Mẫn Nghi tức giận lườm cậu một cái.
Lục Đình Chiêu biết mình nóng vội, có chút lúc túng cười nói: "Được được, vậy các người nghỉ ngơi trước đã, chúng tôi chờ lát nữa rồi hỏi lại."
Cũng không chờ cậu hỏi, Đường Nhã Phương đã kể lại sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-cuoi-duoc-tong-tai/1159604/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.