Lê Mẫn Nghi đứng trong phòng bếp, đôi mắt đẹp bối rối mù mờ nhìn chằm chằm vào bếp gas.
Lục Đình Chiêu kia muốn cô làm bữa sáng, nhưng cô lại không biết bắt đầu từ đâu.
Vừa ra đời cô đã ngậm thìa vàng, từ nhỏ đến lớn sống cuộc sống của một thiên kim con nha giàu, áo đưa đến tay, cơm đưa đến miệng, sao biết làm cơm thế nào chứ?
Nhưng nếu không làm, dường như cô có thể nghe được tiếng cười nhạo của người nào đó.
Cô tức giận cắn cắn môi, không phải chỉ nấu một bữa sáng hay sao, có gì khó chứ.
Vì thế, cô đến phòng bếp cầm di động ra xem, vừa lên mạng tra tìm thực đơn bữa sáng, vừa mở tủ lạnh ra xem có thứ gì có thể làm bữa sáng không.
Cũng không thể trong mông trong tủ lạnh của một người đàn ông độc thân có gì đó, ngoại trừ mấy quả trứng gà thì là mấy hộp sữa bò, ngoài ra không còn gì khác.
Lê Mẫn Nghi nhìn vào tủ lạnh trống rỗng, vẻ mặt mờ mịt.
Cô rất muốn dùng sức đóng cửa tủ lạnh lại, thản nhiên rời đi.
Nhưng mà...
Cô thở dài, sau đó cam chịu số phận cầm hai hộp sữa bò ra, lại lấy mấy quả trứng gà còn sót lại ra.
Làm bánh trứng đi, ít nhất còn có thể lấp đầy dạ dày.
Nói thì đơn giản, nhưng làm thì lại khó khăn.
"Mẹ nó!" Lê Mẫn Nghi dùng đũa kẹp vỏ trứng bị vỡ trong hỗn hợp trứng gà ra. Mỗi khi đánh một quả trứng, vỏ trứng lại rơi vào một lần, thật sự không biết tay chân cô quá vụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-cuoi-duoc-tong-tai/1159594/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.