Đường Nhã Phương cười, không nói gì thêm.
Cô quay đầu, ánh mắt rơi vào bức tranh, dần dần trở nên xa xăm.
Nhớ kỹ thời điểm lúc mẹ cô vẽ bức tranh này, cô mới năm tuổi.
Mẹ ôm cô ở trên đùi, vừa vẽ vừa nói cho cô biết Huế là một nơi đẹp cỡ nào, trưởng thành nhất định phải đi một chuyến.
Mỗi lần mẹ nói đến Huế, đôi mắt liền trở nên sáng dị thường, trong lời nói đều hướng về nơi đó.
Còn chưa kịp đưa cô đến Huế, mẹ đã đi rồi.
Thật lâu không nghe thấy âm thanh của cô, Lục Đình Chiêu quay đầu nhìn cô một cái, lại phát hiện vẻ mặt của cô rất đau thương, không nhịn được nhíu mày lại, có phải là cậu ấy nói quá nhiều đến chuyện buồn của chị dâu hay không?
Nếu như vậy, cậu ấy nhất định phải nói đến một đề tài hài hước khác chọc chị dâu vui vẻ một chút.
Mà thời điểm cậu ấy chuẩn bị mở miệng, đột nhiên điện thoại di động của cậu ấy vang lên.
Đường Nhã Phương cũng bị tiếng chuông điện thoại di động kéo trở lại mạch suy nghĩ, cô nhìn thấy Lục Đình Chiêu cầm điện thoại di động lên tắt đi, tiếp cũng không tiếp.
Cô nhưởng nhướng mày, không có hỏi nhiều.
Mà ngay khi cậu ấy định ném điện thoại vào hộp đựng đồ ở giữa ghế ô tô, thì chuồng lại vang lên.
Lần này, Đường Nhã Phương liếc nhìn thông báo trong điện thoại di động của cậu ấy.
Ma nữ không đáng yêu.
Lông mày nhỏ nhắn nhếch lên, cô thăm dò mà nói: "Là Mẫn Nghi gọi tới."
Lục Đình Chiêu biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-cuoi-duoc-tong-tai/1159572/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.