Đèn hiển thị phòng cấp cứu còn đang sáng, y tá nói vừa mới phát hiện tình hình thì bác sĩ đã tiến hành cấp cứu ngay lập tức, nhưng tình hình không tốt lắm. Bọn họ không thể bảo đảm có thể cấp cứu người được. Đường Nhã Phương nhìn cánh cửa đóng chặt cửa phòng cấp cứu, ba cô đang cấp cứu ở trong đó, lúc nào cũng có thể rời bỏ cô mà đi. Trái tim như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, đau đến không thở nổi. Cô sợ, cô thực sự rất sợ, sợ rằng ba cũng thật sự không tỉnh lại được nữa. Mũi chua xót, trong chốc lát mắt đầy ngập nước mắt, vừa chớp mắt, nước mắt đã tuôn rơi, ướt đầm gò má. “Ba sẽ không sao đâu." Lục Đình Vĩ ôm cô vào lòng, dịu dàng vuốt lưng cô. Đường Nhã Phương chôn mặt trong ngực anh, hai tay nắm chặt lấy vạt áo của anh, cô cần môi khôngđể bản thân khóc thành tiếng. Chỉ cần bác sĩ vẫn còn đang cấp cứu, thì vẫn còn hy vọng. Đôi mắt đen của Lục Đình Vĩ hơi híp lại, ánh mắt u ám nhìn vào cửa, bên tai dường như lại vang lên âm thanh giải thích đầy lo lắng của y tá trưởng phòng bệnh. “Cô Phương, lúc y tá trực ban đi kiểm tra phòng, phát hiện nhịp tim của ông Thành đang giảm xuống liền gọi bác sĩ ngay lập tức, bác sĩ cũng cấp cứu ngay. Xảy ra chuyện thế này là sai lầm của chúng tôi. Nhưng cùng lúc đó, chúng tôi cũng phát hiện ống thở của ông Thành bị đứt, vết cắt rất phẳng, có thể là có người cắt đứt. “Mà ban đêm chỉ có vợ của ông Thành đến.” Triệu Thanh Bích nhân lúc ban đêm mới đến gặp ba vợ, mà sau khi thăm xong y tá trực ban lại phát hiện nhịp tim của ba vợ giảm xuống, đồng thời phát hiện ống thở bị người ta cắt đứt. Nếu nói đây chỉ là sự trùng hợp, chắc hẳn cũng sẽ có người tin. Triệu Thanh Bích! Đôi mắt đen lóe lên ánh sáng lạnh khiến người ta khiếp sợ, anh muốn khiến bà ta phải trả giá đắt vì tất cả hành động của mình. Sau khi khóc xong, Đường Nhã Phương từ từ định cảm xúc từ sự đau lòng, đầu óc hỗn độn cũng dần tỉnh táo lại.
Sau đó cô mới rời khỏi vòng tay của Lục Đình Vỹ,giơ tay lau nước mắt, ngẩng đầu. “Đình Vĩ, có phải y tả trưởng nói nửa đêm Triệu Thanh Bích đến thăm ba em không?" Lúc đó trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ ba đang phải cấp cứu, sống chết khó đoán. Thế nên, lời y tá trưởng đã nói cô cũng chỉ nghe mơ hồ. Bây giờ đầu óc đã tỉnh táo hơn, cô mới nghĩ đến chuyện quan trọng nhất trong lời nói của y tá trưởng... Đó chính là nửa đêm Triệu Thanh Bích đến bệnh viên. “Có phải bà ta đã đến không?” Cô hỏi lại một lần nữa. Lục Đình Vĩ gật đầu: “Bà ta đã đến.” “Có phải sau khi bà ta đến thì ba em xảy ra chuyện không?” Lục Đình Vĩ nhíu mày suy nghĩ một lát, sau đó cho cô một câu trả lời khá rõ ràng. “Đúng là sau khi bà ta đến thăm ba thì ba xảy ra chuyện. Ống thở bị người ta cắt đứt, nếu anh nghĩ không sai thì chính là Triệu Thanh Bích cắt. Nghe đến đây, Đường Nhã Phương ngạc nhiên lên tiếng: “Bà ta điên rồi sao? Bà ta và ba em có tình cảm mấy chục năm, bà ta còn có thể ra tay được?” “Một khi người ta đã liên quan đến lợi ích, dù có là người thân, vợ chồng hay bạn bè, đều có thể trở mặt thành thù được. Thế nên Triệu Thanh Bích làm như thể cũng không ngoài dự đoán của anh.Chuyện thế này xảy ra ở nhà họ Lục còn ít sao? Đường Nhã Phương còn đang chìm trong khiếp sợ không chú ý đến ánh mắt châm biếm của anh. “Ha!” Đường Nhã Phương lạnh lùng cười một tiếng, giễu cợt nói: “Nếu lợi ích còn quan trọng hơn cả tình cảm, vậy giữa người với người có phải không nên nói chuyện tình cảm không?” “Nhã Phương, em vẫn ngây thơ quá.” Lục Đình Vĩ vươn tay ôm lấy mặt cô, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô, ánh mắt dâng trào niềm yêu thương sâu đậm. Nếu như có thể, anh muốn bảo vệ sự ngây thơ của cô cả đời này, không muốn để cô phải tiếp xúc nhiều với những toan tính dơ bẩn của lòng người. Đường Nhã Phương giơ tay phủ lên tay anh, nhìn thắng vào mắt anh, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trong mắt anh, trên mặt viết đầy chữ mỉa mai: “Em không ngây thơ, chỉ là em không muốn nghĩ về người khác khủng khiếp đến thế. Nhưng thực tế hết lần này đến lần khác và mặt cô không chút lưu tình, nói cho cô rằng con người khủng khiếp như thế. Lục Đình Vĩ quay đầu nhìn phòng cấp cứu, mỗi khẽ mấp máy: "Nhã Phương, lòng người là dơ bẩn nhất. Giọng anh trầm thấp, bình tĩnh không lay chuyển, lại lờ mờ lộ ra sự từng trải. Lòng người là dơ bẩn nhất. Nghe được lời này, Đường Nhã Phương nhưởngđuôi mày mảnh mai, cô chăm chú nhìn góc nghiêng lạnh lùng của anh, trong mắt có sự nghi ngờ, rốt cuộc anh sinh ra ở nhà họ Lục đã phải trải qua bao nhiêu chuyện mới có thể nói ra một câu như thế. Sau đó, cô cúi đầu tự giễu nhếch môi, dòng họ nhỏ như nhà họ Đường cũng có thể xảy ra chuyện buồn nôn thế này, huống hồ là dòng họ lớn như nhà họ Lục? Chắc chắn anh đã chịu khổ rất nhiều.
Nghĩ đến đây, cô đau lòng siết chặt tay anh trong tay mình. Lục Đình Vĩ quay đầu, chăm chú nhìn cô thật sâu, chỉ thấy cô mỉm cười, đôi mắt sạch sẽ trong sáng lấp lánh nước mắt. “Đình Vĩ, dù tương lai có thể nào, em cũng sẽ không phản bội anh, cũng sẽ không rời bỏ anh, chúng ta ở bên nhau cả đời.” Đột nhiên cô hứa hẹn và bày tỏ tấm lòng khiến Lục Đình Vĩ ngây người trong chốc lát, nhưng rất nhanh đã hồi phục lại, khóe miệng từ từ giương lên, sau đó ôm cô thật chặt trong lòng mình. “Nhã Phương, anh rất vui.” Anh nhẹ nhàng nói bên tại cô. Giọng nói trầm thấp xen lẫn tình cảm dịu dàng lưu luyến vô hạn. Đường Nhã Phương giơ tay bám vào lưng anh, chôn mặt vào cổ anh, buồn bã nói: “Đình Vĩ, em rất sợ, sợ ba em sẽ không kịp đợi để thấy con rể ưu tú của ông, em thật sự rất sợ...Nói rồi nước mắt lại tuôn rơi. Nước mắt ấm nóng rơi xuống làn da bên cổ anh như thể lửa đốt, vô cùng đau đớn. Trái tim anh đau đớn từng cơn, bàn tay đang ôm cô không khỏi nắm chặt. “Sẽ không đâu, ông sẽ không có chuyện gì đâu. Ông còn chưa thấy con gái hạnh phúc sẽ không nỡ rời bỏ em đâu.” Hành lang trống trải, bọn họ yên lặng ôm nhau, mà đúng lúc này, phòng cấp cứu mở ra. Lục Đình Vĩ lập tức buông Thành Nhã Phương ra, quay đầu nhìn lại, chỉ thế Đường Quốc Thành được đẩy ra. Đường Nhã Phương lập tức đến đón, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Bác sĩ, ba tôi sao rồi?” Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, ánh nhìn rơi vào Đường Quốc Thành đang nằm trên giường bệnh, nhíu chặt mày: “Người đã được cấp cứu rồi, nhưng tình hình hỏng bét hơn so với trước đây. Vốn người bệnh phải dựa vào máy thở mới có thể hô hấp, ống thở bị đứt dẫn đến dưỡng khí cung cấp cho đại não không đủ, xuất hiện tình huống thiếu dưỡng khí, tương lai nếu có tỉnh lại cũng có khả năng cản trở chức năng của não, thế nên mọi người phải chuẩn bị tâm lý thật tốt Nói xong điều này, bác sĩ liền rời đi. Mà Đường Nhã Phương và Lục Đình Vĩ cùng y tá đưa Đường Quốc Thành về phòng bệnh. Nhìn sắc mặt Đường Quốc Thành tái nhợt thêm,
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]