Ngày hôm sau, Đường Nhã Phương thức dậy, ăn sáng xong rồi đến chỗ Đường Quốc Thành đang nằm viện.
Đường Quốc Thành vẫn còn hôn mê, ý của bên Mỹ là muốn đưa Đường Quốc Thành sang Mỹ để họ nghiên cứu các phương án điều trị cho gần hơn.
Khi Lục Đình Vỹ nói với Đường Nhã Phương ý của bên Mỹ, cô im lặng một lúc lâu rồi mới nhàn nhạt nói: "Nếu họ có thể đảm bảo ba em đến Mỹ sẽ khỏi bệnh thì em có thể chấp nhận. Ngược lại, nếu họ chỉ coi ba em như một đối tượng nghiên cứu, vậy thì em từ chối. Em thà rằng cho ba em ở trong tình trạng này còn hơn là phải chịu đựng thêm nữa."
Cho dù trong quá khứ cô có oán hận ba mình như thế nào, thì tình cảm gia đình sâu nặng hơn nước lã cũng không thể tùy tiện bỏ rơi được.
"Anh tôn trọng ý kiến của em." Lục Đình Vỹ hiểu những lo lắng của cô, cho nên anh cũng không thuyết phục cô.
Hôm nay đến bệnh viện, cô muốn thảo luận với bác sĩ điều trị nên làm gì, mới tốt hơn cho Đường Quốc Thành.
Khi đến bệnh viện, Đường Nhã Phương phát hiện Triệu Thanh Bích cũng ở đó, đồng thời cũng thấy may mắn vì Lục Đình Vỹ không đi cùng cô.
"Thật là hiếm có, tôi còn tưởng có người đã quên mất sự tồn tại của chồng mình rồi."
Khi nhìn thấy Triệu Thanh Bích, Đường Nhã Phương như nổi đầy gai ốc, thậm chí những gì cô nói đều là sự chế nhạo.
Triệu Thanh Bích nghe những lời này vẻ mặt thay đổi, lên tiếng bênh vực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-cuoi-duoc-tong-tai/1159517/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.