Lời nói vừa rơi xuống, biểu cảm của Tống An Nhi và Lê Mẫn Nghi thay đổi, nhưng rất nhanh phục hồi lại.
Nhưng khoảnh khắc ngắn ngủi này vẫn bị Đường Nhã Phương bắt được.
Một nụ cười đầy ẩn ý nở trên môi cô, cô nói, "Hay là tớ gọi điện bảo họ đến."
"Không cần!"
"Không cần!"
Hai người họ đồng loạt từ chối lời nói của cô.
Đường Nhã Phương không nhịn được cười, "Tớ chỉ đùa thôi, sao hai cậu lại căng thẳng như vậy?"
Chỉ đùa thôi?!
Tống An Nhi và Lê Mẫn Nghi nhìn nhau, sau đó nhìn Đường Nhã Phương đang đắc ý nở nụ cười, hai cô mới nhận ra mình bị lừa.
"Đường Nhã Phương!" Hai người lần lượt đứng lên, chuẩn bị xông tới.
Lúc này, Lục Đình Vỹ vươn tay kéo Đường Nhã Phương vào trong lòng, giương mắt nhìn hai người sắp về tới.
"Nhã Phương vừa xuất viện, không chịu được sức quăng của hai cô đâu."
Tống An Nhi và Lê Mẫn Nghi không thực sự muốn ném Nhã Phương, anh nói điều này, hai người lập tức xấu hổ.
Tống An Nhi cười trừ, "Tổng giám đốc Lục, chúng tôi biết rồi."
Đương nhiên, chỉ có hai người là xấu hổ, Lục Đình Vỹ vẫn bình tĩnh đỡ Đường Nhã Phương đứng lên, "Đi, chúng ta đi ăn cơm."
Đường Nhã Phương nháy mắt với hai người Tống An Nhi, rồi cùng Lục Đình Vỹ đi đến nhà ăn.
Tống An Nhi và Lê Mẫn Nghi nhìn nhau, đồng thời thở dài.
Được rồi, bây giờ Nhã Phương có hậu thuẫn, hai cô không thể náo loạn như trước nữa.
Trong nhà ăn, không khí sôi động hẳn lên.
"Nhã Phương, cậu lần này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-cuoi-duoc-tong-tai/1159516/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.