Nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Mẫn Nghi, Đường Nhã Phương cảm thấy hơi buồn, cô ấy làm nhiều như vậy không phải để giúp cô sao? "Thực ra tớ chỉ đoán mò thôi. Chu Như Ngọc với khuôn mặt như vậy còn đến tham gia lễ hội, nhất định là để tìm chủ mới cho mình. Mà cậu làm ầm ĩ như vậy, tớ nghĩ sẽ không có công ty nào dám ký hợp đồng với cô ta đâu." Đường Nhã Phương phân tích lại, cũng coi như là an ủi cho sự thất vọng của Mẫn Nghi. "Thật sao?" Nghe lời cô nói, Lê Mẫn Nghi lập tức phục hồi tâm trạng, xấu hổ nói: "Tớ chỉ không muốn cô ta tìm được công ty ký hợp đồng, để cô ta không thể trà trộn vào làng giải trí nữa." Đường Nhã Phương gật đầu, "Ừm, có lẽ thực sự không thể ký được nữa." Lê Mẫn Nghi bây giờ ăn nói nghiêm túc hơn, có tiếng tăm khét tiếng, công ty nào ký hợp đồng với cô ta là nhặt rác về nhà, không những tự bốc mùi mà còn để lại tiếng tăm trong ngành."Không phải có lẽ, mà là chắc chắn." Lê Mẫn Nghi nói dứt khoát. Đường Nhã Phương mỉm cười, không có tiếp tục vấn đề này, mà là chuyển hưởng chủ đề hỏi: "Nghe nói cậu định đến Thời Đại làm việc?" Cô đột ngột hỏi như vậy, Lê Mẫn Nghi sững sờ, phải một lúc sau mới hoàn hồn lại, "Làm sao cậu biết được?" Vừa hỏi câu này, Lê Mẫn Nghi bực bội vỗ đầu mình, "Tớ thật ngốc, chắc chắn là Lục Đình Chiêu nói với cậu rồi." Đường Nhã Phương lắc đầu, "Không phải." "Vậy chắc là Lương Phi Mạc." "Ừ, là cậu ấy." Đường Nhã Phương quan tâm nhìn cô ấy. "Nói đi, tại sao cậu lại muốn đến Thời Đại làm việc? Có phải vì Đình Chiêu không?" "Vì Lục Đình Chiêu?" Lê Mẫn Nghi trợn tròn mắt, "Cậu nghĩ nhiều rồi Nhã Phương. Tớ chỉ muốn đi rèn luyện cho bản thân thôi." "Ồ, phải không?" Đường Nhã Phương không tin lý do của cô ấy lại đơn giản như vậy. "Cậu không tin thì hãy quên nó đi." "Không phải tớ không tin, nhưng mà tớ nhớ là ai đó nói rằng cô ấy không thể chịu được hệ thống nghiêm ngặt và không tự do của công ty, cả đời này cô ấy không muốn làm việc trong công ty ý?" Cô nhướng mày về phía Lê Mẫn Nghi, trong mắt đầy vẻ trêu chọc.Lê Mẫn Nghi cong môi, "Được rồi, là tớ nói đấy. Nhưng bây giờ khác lúc đó, hiểu không?" "Ồ." Giọng nói của Đường Nhã Phương cố ý kéo dài, sau đó nói: "Nếu tớ tin lời cậu, thì mối quan hệ nhiều năm của chúng ta như vậy đều là giả rồi." "Dù sao thì tớ cũng chỉ muốn rèn luyện cho bản thân thôi. Nếu cậu nghĩ nhiều như thế, tớ cũng không thể làm gì được." Lê Mẫn Nghi dang hai tay ra, dáng vẻ bất lực. Đường Nhã Phương không nhịn được mỉm cười, "Mẫn Nghi, đây không phải là tính cách của cậu đâu." Lê Mẫn Nghi mà cô biết là một người rất thắng thần, nói gì thì nói, làm theo ý mình, không bao giờ che giấu suy nghĩ thật của mình.
Mà lần này cô ấy đột nhiên muốn đến Thời Đại làm việc, tuyệt đối không có đơn giản như cô ấy nói. "Tính cách của con người luôn có những mặt đối lập mà. Vì vậy..." Lê Mẫn Nghi cười toe toét, "Cậu dần quen là được rồi. Đường Nhã Phương nhưởng mày không nói thêm gì nữa, cô ấy đã không muốn nói, vậy thì cô cũng sẽ không làm khó cô ấy. "Bác sĩ nói ngày mai tớ có thể xuất viện rồi." Đường Nhã Phương lại một lần nữa chuyển đề tài. “Thật không?" Lê Mẫn Nghi ngạc nhiên, "Cơ thể của cậu đã hồi phục hết chưa?" "Ừ, gần như hồi phục hết rồi. Tớ về nhà nghỉ ngơi vài ngày, thì tớ hoàn toàn bình phục rồi." “Tớ nghĩ tốt nhất nên ở bệnh viện thêm vài ngàyđi, dù sao ở đây cũng có thể nghỉ ngơi, mà ở đây còn có bác sĩ nữa, có vấn đề gì cũng thuận tiện hơn." Lê Mẫn Nghi không yên tâm lắm, cô xuất viện sớm như vậy. "Không ở nữa, người sắp ẩm mốc rồi, vẫn là ở nhà thoải mái hơn. "Ồ ?" Lê Mẫn Nghi nhướng mày, nhếch mép cười, "Tớ thấy cậu đây là đau lòng cho chồng cậu chạy đi chạy lại mệt chứ gì." "Ngại ghê, bị cậu phát hiện ra rồi." Đường Nhã Phương hào phóng thừa nhận. "Chồng tớ tớ không thương thì ai thương chứ." Lê Mẫn Nghi "xùy xùy" lắc đầu, "Cậu thể hiện tình cảm thực sự đủ rồi đấy nha, hoàn toàn không quan tâm đến cảm nhận của cẩu độc thân như tớ đây." "Vậy thì mau tìm một người đi, thế thì không phải là cầu độc thân nữa đầu. Đến lúc đó tớ sẽ xem hai người thể hiện tình cảm, cho dù có làm tớ mù mắt cũng không sao." Vẻ mặt của Lê Mẫn Nghị mờ đi một chút, giọng điệu có chút cô đơn nói: "Duyên phận còn chưa tới đâu." Nói xong, bóng dáng một người đàn ông không ngừng xuất hiện trong tâm trí cô ấy, cô ấy cúi đầu để che giấu sự cô đơn trong mắt. Đường Nhã Phương yên lặng nhìn cô, trong lòng thở dài. Mẫn Nghi từng có vài người bạn trai, nhưng họ đều là những chàng trai yêu thích gia cảnh của giađình cô ấy, họ đều đang cố gắng đạt đến đỉnh cao của cuộc sống thông qua gia cảnh của cô ấy. Vì vậy, hẹn hò không lâu họ đã chia tay. Sau này, cô ấy vẫn luôn độc thân, đã độc thân được vài năm rồi. Nếu có thể, cô hy vọng Mẫn Nghi có thể tìm được một người đàn ông thực sự yêu cô ấy, người đàn ông không quan tâm đến gia cảnh.
Nhà họ Vi. "Ra ngoài, cút ra ngoài hết cho tôi." Chu Như Ngọc quét hết mỹ phẩm trên bàn trang điểm xuống đất, quay người lại, trừng mắt nhìn mấy người đang đứng trong phòng. Đó là Vi Vịnh Phong và bố mẹ anh ta, còn có mẹ cô ta Triệu Thanh Bích. "Như Ngọc, con có thể bình tĩnh trước được không? Chúng ta sẽ thảo luận cách đối phó với tin tức lần này." Nhìn thấy con gái mình trở nên như vậy, Triệu Thanh Bích cảm thấy rất đau khổ, chỉ có thể cẩn thận để xoa dịu con gái. "Đối phó?" Chu Như Ngọc chế nhạo, ánh mắt nghiêm nghị nhìn Vi Vịnh Phong người đang im lặng, "Vi Vịnh Phong, anh nói cho em biết, anh muốn đổi phó với tin tức này như thế nào? Hay chính xác hơn, anh muốn đối phó với em như thế nào?" Vi Vịnh Phong liếc nhìn cô ta không nói gì. Mà sự im lặng này của anh ta giống như cọngrơm cuối cùng bóp nát con lạc đà, khiến Chu Như Ngọc hoàn toàn khó chịu. Cô ta trực tiếp chạy tới chỗ Vi Vịnh Phong, trợn to hai mắt, hét lớn: "Vi Vịnh Phong, có phải anh khinh thường em đúng không?" "Chu Như Ngọc, thái độ của cô như này là thế nào?" Hoàng Hà Liên thấy cô ta hung dữ với con trai mình như vậy, bà ta lập tức tức giận hét lại. "Chuyện hôm nay đến mức này, không phải là chính cô gây ra sao? Mọi chuyện Vịnh Phong đều nghe theo cô, cô còn đối xử với nó thế này, cô còn có lương tâm không hả?" Lần này, Hoàng Hà Liên không còn che giấu thái độ chán ghét của mình đối với Chu Như Ngọc nữa. Nghe vậy, Chu Như Ngọc ngẩng đầu bật cười, sau đó lạnh lùng nhìn chằm chằm Hoàng Hà Liên, chế nhạo: "Nghe theo con? Đó không phải là vì con nói ba con có khả năng cho con 20% cổ phần của tập đoàn Đường Thị. Mẹ thật sự cho rằng con trai mẹ đối xử chân thành với con sao? Hóa ra cô ta đã biết tất cả. Vẻ mặt của Vi Minh Trạch và Hoàng Hà Liên thay đổi rồi lại thay đổi, rõ ràng là có lỗi. Ngược lại Vi Minh Trạch có vẻ tự mãn, khẽ thở dài, giọng điệu đầy tổn thương nói: "Như Ngọc, sao con có thể nghĩ về ba như vậy được? Nếu ba thực sự nhìn trúng 20% cổ phần của tập đoàn Đường Thị, ba đã để con trai ba kết hôn với Đường Nhã Phương là được rồi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]