Lục Đình Vỹ thấy cô như thế, đau lòng đến chết đi được, đi qua, kh người xuống cạnh cô, tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô, dịu dàng hỏi: "Làm sao thế?”
Giọng nói của anh trầm thấp, dường như có năng trị thương cho người khác, giọng anh nghe rất êm tại và dễ chịu.
Đường Nhã Phương mở nữa con mắt ra, nhìn nhìn anh.
Lục Đình Vỹ mặc một bộ đồ ngủ có màu sắc dịu nhẹ, cả người toát lên cái khí chất thanh cao, tao nhã nhẹ nhàng nhưng ý chí quyết tâm sắt đá không gì có thể lay chuyển được, Đường Nhã Phương vẫn luôn cảm thấy, anh là người đàn ông bất luật mặc gì đều có thể toát lên vẻ thanh lịch của một người đàn ông, người như vậy mới thật sự là đẹp trai, và Lục Đình Vỹ chính là thuộc loại người đó, so với mỹ nữ thời cổ xưa còn quyến rũ hại nước hại dân hơn.
Với lại, dù cho có đang mặc trên người một bộ đồ ngủ màu sắc dịu nhẹ, vẫn không thể che đậy được khí chất thanh cao lạnh lùng của anh.
Đường Nhã Phương nhìn ngắm có chút xuất thần, nhịn không được trêu chọc nói: “Thật đẹp!” Lục Đình Vỹ nở một nụ cười nhu mì, tình cảm dịu dàng nói: “Vậy sẽ cho em xem suốt cuộc đời. “Tại sao lại đối xử với em tốt như thế?” Mũi của Đường Nhã Phương chua xót.
Ở bên ngoài, bất luận cô với người ta đấu đá như thế nào, nhưng trong lòng đôi khi sẽ cảm thấy mệt mỏi.
Cô có dũng cảm đến thế nào, có thông minh lợi hại đến đâu, đến cuối cùng cô vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-cuoi-duoc-tong-tai/1159439/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.