Chậm rãi mà bước đi, ánh mắt dưới sưng tím hai quầng mắt mà nhìn lên phía trước.
Đi qua vô số ngõ quặt chính là rẽ vào một khu tiểu viện tồi tàn rách nát, trước đại môn treo một tấm biển phủ đầy bụi bặm lệch hẳn sang một bên, mờ mờ có thể thấy rõ được dòng chữ viết trên.
Hàn Phủ.
Hàn Tư bước qua đại môn, đập vào tầm mắt chính là xập xệ căn nhà, bốn bức tường vách méo mó, phía trên chất đầy rơm rạ.
Một cỗ cảm xúc quen thuộc tràn ngập trong óc, trong lòng lạnh buốt run rẩy vì đau theo đó hoàn toàn bị khu trừ.
"Hô!" Hàn Tư miệng hít vào một hơi thật sâu, hai tay nhanh nhẹn chỉnh chỉnh lại y phục, cố gắng mà thổ lộ ra trạng thái hoàn hảo nhất.
Miệng nở một nụ cười tươi đồng thời cước bộ nhanh nhẹn tiến vào bên trong.
Xộc vào mũi chính là một mùi ẩm mốc của rơm rạ, lá khô, theo sau đó không ngừng truyền đến từng đợt tiếng ho nặng nề phát ra từ phía trên giường gỗ.
Hàn Tư bất chợt mặt mày tái đi, vội vã chạy đến bên giường, bàn tay vươn ra lấy một cốc nước mà đưa lên trước, tay kia chính là từ trong ngực áo lấy ra một gói thuốc nhỏ, miệng gấp rút phát ra lo lắng thanh âm:
"Thanh nhi, muội không sao chứ, ta mang thuốc về rồi đây."
Đối diện phía Hàn Tư chính là một nữ hài tử, nàng làn da nhợt nhạt trắng xám, cả người gầy yếu không có sức sống, nghe đến giọng nói của Hàn Tư, nàng mới miễn cưỡng nở một nụ cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-chi-lo/4605367/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.