Đối diện khó hiểu lời nói của Lâm Mĩ Mục, Lâm Chấn Khang thần sắc bất biến, tay phải chống cằm như đang một hồi phân vân suy tư.
Thời gian lúc này như kéo dài ra một đoạn, bầu không khí lặng trầm.
Bất chợt hắn ngữ điệu hứng thú gợi lên: "Trận lôi kéo này, tuy không thể theo đến cùng nhưng không hẳn là ta bỏ cuộc sớm, mà là ta đang đợi, đợi để ra bước cuối cùng."
Lâm Mĩ Mục ánh mắt chú ý đến nét mặt của Lâm Chân Khang, song nàng cũng nhanh chóng thu về, miệng cười nhạt một cái:
"Nếu gia chủ ý đã như vậy ta cũng không muốn nói thêm điều gì."
"Ngươi không hứng thú muốn biết bước cuối cùng mà ta nói sao." Lâm Chấn Khang nhếch miệng cười.
Hứng thú.
Ai nghe vậy cũng sẽ cảm thấy tò mò muốn biết. Tuy nhiên Lâm Mi Mục nàng cũng có điểm mấu chốt, cái gì người đã không dễ dàng tiết lộ cũng không cần thiết tra hỏi quá.
Chỉ thấy nàng nhẹ lắc đầu, lạnh lùng nói ra: "Gia chủ làm việc đều là có ích hết cho Lâm gia, cái ta hứng thú chỉ là ngài mang về lợi ích cho Lâm gia nhiều hay ít mà thôi."
"Ha ha ha ha, rất không tồi, ngươi lui được rồi." Lâm Chấn Khang phá lên cười.
Nhìn cho bóng lưng Lâm Mi Mục dần đi khuất, Lâm Chấn Khang ánh mắt bất ngờ trở lên âm trầm, mỉm cười vẻ mặt hoàn toàn thu lại.
Lâm gia nhìn tưởng như đoàn kết nhưng thực sự là cực kì riêng rẽ, mỗi thành viên trong đó đều luôn lấy lợi ích của mình làm đầu.
Chỉ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-chi-lo/4605366/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.