Chương trước
Chương sau
Bên ngoài bầu trời đêm Chiến Hồn Học Viện, loạn cả một đoàn, gần như oanh động cả Long Hoàng Đế Đô. Tu sĩ gần đó lần lượt đạp không mà lên, xuất hiện ở trên không trung, nhìn về phương xa.
Trên một đường phố phồn hoa, Bàn Tử mấy người đang đi dạo, đột nhiên cũng bị tiếng oanh minh nơi xa thu hút, mấy người cũng bay lên không trung, nhìn lại về nơi xa.
- Chuyện gì xảy ra?
Bàn Tử nhíu mày nói.
- Nhị Ca, chỗ đó hình như là nơi chúng ta ở.
Quan Tiểu Thất nói.
- Nơi chúng ta ở? Vậy còn không mau trở về?
Bàn Tử đập ót Quan Tiểu Thất một cái, liền biến thành một vệt sáng bắn nhanh đi.
- Tam Ca!
Quan Tiểu Thất cũng lấy lại tinh thần, lại phát hiện, Tiểu Kim, Tiểu Minh cùng Sở Phiền sớm đã không thấy thân ảnh đâu, hắn tất nhiên cũng không dám do dự.
Trên không trung, Tiêu Phàm bị chấn lui lại mãi. Lực lượng của Lôi Vũ so với Sở Không mà nói, còn cường đại hơn rất nhiều, lại cộng thêm hắn vốn dĩ lĩnh ngộ Ý Chí Lôi Điện, tốc độ cũng không yếu bao nhiêu.
Luận thực lực chân chính, Lôi Vũ so với Sở Không, hoàn toàn không phải cùng một cấp độ.
Điều này cũng khiến Tiêu Phàm hiểu rõ, dù tu sĩ có cùng cấp, nhưng thực lực hai người chênh lệch cũng có thể rất lớn, tựa như hắn cùng với Chiến Hoàng đỉnh phong bình thường.
Lôi Vũ trong những người cùng cấp, tuyệt đối được coi là cấp bậc thiên tài.
Mấu chốt nhất là, Tiêu Phàm không dám ngay trước mặt nhiều người như vậy thi triển Tu La Thần Dực, bằng không mà nói, tốc độ của hắn căn bản không thua Lôi Vũ.
Hiện tại hắn chỉ có thể dựa vào Kiếm Bộ vừa mới lĩnh ngộ, cùng Lưu Quang Trích Tinh Bộ tránh thoát công kích của Lôi Vũ.
- Chỉ biết chạy trốn thôi sao?
Lôi Vũ càng đánh càng điên cuồng, Lôi Điện xen lẫn toàn thân, giống như Lôi Thần giáng thế, bá đạo phi phàm.
- Ý Chí Lôi Điện thật đúng là quá bá đạo, dù là Lão Nhị lĩnh ngộ Lôi Điện cũng chưa chắc có thể liều mạng với hắn.
Tiêu Phàm trong lòng nghĩ thầm.
- Sát Phạt Chi Kiếm!
Tiêu Phàm quát nhẹ, ngẫu nhiên đánh trả một kiếm, có điều tốc độ Lôi Vũ rất nhanh, trong nháy mắt liền có thể tránh thoát đi. Đây là lần đầu tiên tốc độ của Tiêu Phàm trên phương diện công kích lại đuổi không kịp tốc độ đối thủ né tránh.
Hắn không thể không thừa nhận, Lôi Vũ là đối thủ mạnh nhất trong con đường tu luyện hắn gặp từ trước tới nay.
- Lôi Trảm.
Lôi Vũ gầm một tiếng điên cuồng, trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một chuôi đại đao bạch sắc, đại đao đan xen Bạch Sắc đao mang, bốn phía Lôi Điện giống như từng con cự xà xuyên loạn tại hư không.
Lôi Điện xé tan tất cả, sau đó chậm rãi ngưng tụ ở cùng một chỗ, hình thành một chuôi Lôi Điện Chi Nhận to lớn. Lôi Điện Chi Nhận vũ động theo trường đao trong tay Lôi Vũ, bỗng nhiên trảm xuống.
Tất cả những thứ này phát sinh ở giữa điện quang hỏa thạch, tốc độ nhanh đến cực hạn.
Tiêu Phàm mặc dù sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng mà cũng không nghĩ thực lực Lôi Vũ vậy mà trong nháy mắt tăng lên một cấp độ, Lôi Điện trong nháy mắt liền tới.
Hắn không chút do dự chân đạp Lưu Quang Trích Tinh Bộ, thân ảnh không ngừng biến hóa tại hư không. Nhưng mà lôi đao kia tựa như khóa chặt hắn, nó lại chuyển ngoặt phương hướng, lần nữa đánh về phía hắn.
- Kiếm Chi Luật Động!
- Sát Phạt Chi Kiếm!
Sắc mặt Tiêu Phàm hoàn toàn thay đổi, liên tiếp thi triển hai kiếm, chuôi lôi đao này bỗng nhiên nổ tung. Có điều, Lôi Vũ cũng đã đi tới gần sát hắn, trong mắt xuất hiện nét cười, trường đao trong tay bỗng nhiên chém xuống.
- Chết!
Gầm lên giận dữ, trường đao thoáng cái đi tới trước người Tiêu Phàm, Tiêu Phàm không chút do dự triệu hồi ra U Linh Chiến Hồn hộ thể, điều động Hồn Lực cuồn cuộn bên trong Hồn Hải, sau đó lại lấy ra Đồ Lục Đao, cùng Tu La Kiếm đan chéo cùng nhau hướng về không trung trảm xuống.
Bang!
Thanh âm kim loại bén nhọn cọ vào nhau, đinh tai nhức óc, rất nhiều tu sĩ cách đó không xa chỉ cảm thấy đau màng nhĩ, sau đó máu tươi từ trong lỗ tai chảy ra, kinh mạch trong cơ thể toàn bộ nổ tung.
Thanh âm này không phải thanh âm bình thường, mà còn ẩn chứa hai loại Ý Chí công sát, người bình thường làm sao có thể ngăn cản được?
Tiêu Phàm mặc dù ngăn trở một kích Lôi Vũ, nhưng mà thân hình hắn lại cấp tốc rút lui, lực lượng đối phương rõ ràng mạnh hơn so với hắn.
Chênh lệch một đại cảnh giới, ba tiểu cảnh giới, đây chính là một cái hào rộng không thể vượt qua.
Lần trước sở dĩ có thể chém giết Sở Không cũng là do có chút may mắn, hơn nữa còn thi triển ra Tu La Thần Dực, tốc độ khiến Sở Không không bắt kịp.
Nhưng mà Tiêu Phàm biết dù thi triển Tu La Thần Dực, cũng chưa chắc có thể giết chết được Lôi Vũ. Thực lực Lôi Vũ mạnh hơn Sở Không quá nhiều.
Điều này cũng làm cho hắn ý thức được, Hồn Lực khí tức cùng trong cảnh giới có lẽ giống nhau, nhưng mà chân chính chiến đấu lại là một chuyện khác.
- Liệt Dương!
Cũng đúng lúc này, một tiếng quát nhẹ ở phía xa vang lên, ngay sau đó, một đạo quang mang chói mắt chớp nhấp nháy mà ra, chiếu sáng toàn bộ bầu trời đêm giống như ban ngày.
- Ân?
Con ngươi Lôi Vũ hơi hơi co rụt lại, hắn cảm giác bản thân thật giống như bị một con độc xà tiếp cận, đại đao trong tay dùng sức vung lên, Tiêu Phàm bị một cỗ đại lực đụng bay, đập xuống mặt đất.
Bang!
Gần như đồng thời, trường đao Lôi Vũ bị chặn lại, một tiếng vang giòn truyền ra, chỉ thấy một mũi tên bắn vào khía cạnh trường đao, hỏa tinh bay vụt, ngay sau đó đường vân lít nha lít nhít tràn ngập mở ra.
Ầm một tiếng, trường đao nổ tung, ánh mắt Lôi Vũ lộ ra vẻ khó tin, tốc độ cùng lực lượng một tiễn này thật đúng là quá khủng bố. Nếu như bị bắn trúng, dù hắn là Chiến Đế hậu kỳ cũng chưa chắc có thể chịu nổi.
Lôi Vũ ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy một khuôn mặt cười cười đang nhìn hắn, trong mắt đều là nét cười nghiền ngẫm. Dưới chân hắn, một Liệp Ưng hắc sắc chớp động đôi cánh, con ngươi u sâm cũng đang lạnh lùng nhìn hắn.
Ngoài Quan Tiểu Thất cùng Tiểu Minh kịp thời chạy tới còn có thể là ai, cũng chỉ có tiễn của Tiểu Thất mới có uy lực đáng sợ như thế.
Hô!
Lôi Vũ không chút do dự bỏ qua Tiêu Phàm, lần nữa lấy ra một chuôi trường đao đánh về Quan Tiểu Thất. Hắn thấy, tiểu tử Quan Tiểu Thất này đánh lén mình, một khi không cẩn thận liền sẽ trúng chiêu, uy hiếp lớn hơn so với Tiêu Phàm rất nhiều.
Cũng cách nơi này mấy trượng, đột nhiên một vệt Hoàng Kim Chiến Kích quét ngang tới, hư không ô ô rung động, một cỗ khí lãng cuồng bá đang lăn lộn gào thét, giống như một Dã Thú Hồng Hoang đang thét gào.
Tốc độ kia nhanh như sét, vậy mà hoàn toàn không yếu hơn hắn bao nhiêu.
- Bôn Lôi!
Lôi Vũ dù sao cũng là cường giả Chiến Đế hậu kỳ, phản ứng cực nhanh, Hồn Lực cuồn cuộn trút vào trong trường đao, Lôi Điện xen lẫn, hai tay cầm trường đao che cản trước người.
Ầm!
Trùng kích đáng sợ, chấn động đến mức toàn thân Lôi Vũ run rẩy dữ dội, trường đao trong tay nổ tung, vô số mảnh vụn bay tứ tung, như là một lợi kiếm xé ra thân thể hắn, máu tươi chảy ra, máu tươi trong miệng cuồng phún.
Trong nháy mắt đó, hắn cảm giác giống như bị một tảng sao trời đập trúng. Nếu như không phải hắn phản ứng nhanh, lúc lui ra phía sau đã tháo bỏ xuống đại bộ phận lực lượng, đoán chừng lục phủ ngũ tạng đều sẽ bị hao tổn.
- Ai?
Lôi Vũ gầm thét, lại phun ra mấy ngụm máu tươi, sau đó phẫn nộ nhìn về phía bên, một thân ảnh khôi ngô cường tráng rơi vào tầm mắt hắn.
Đó là một người mặc chiến bào màu vàng óng mập mạp, cũng khoảng chừng hai mươi tuổi, Chiến Hoàng cảnh đỉnh phong, nhưng mà khí tức phát ra trên người hắn lại khiến Lôi Vũ cũng hãi hùng khiếp vía.
Nhất là Lôi Điện Chi Lực trên người đối phương, so với Lôi Điện Ý Chí hắn lĩnh ngộ đều cuồng bạo gấp bội.
- Ngươi dám động đến huynh đệ của ta?
Chiến kích Bàn Tử quét ngang, sát khí cuồn cuộn bộc phát ra, giống như tuyệt thế Hồng Lưu, phát ra tiếng hét lớn đáng sợ.
MinhLâm - Lục Đạo -
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.