Chương trước
Chương sau
Muốn chiến liền chiến, đừng nói nhảm nhiều như vậy!
Lời nói của Tiêu Phàm vang vọng thật lâu trong trời đêm. Nếu là bình thường, ai cũng sẽ không tin đây là một Chiến Hoàng cảnh nói chuyện với một cường giả Chiến Đế.
Nhưng mà hiện tại, vô số lỗ tai chính tai nghe được.
Cuồng! Vô cùng cuồng!
Lâu Ngạo Thiên cùng Sở Khinh Cuồng sớm đã quen, một đường của Tiêu Phàm, có lúc nào chịu uất ức qua?
Đây mới là khí thế tu sĩ chúng ta nên có, muốn chiến liền chiến, nào cần nói nhảm nhiều như vậy.
Đêm lạnh như nước, gió nhẹ lướt qua, mang theo vài phần lãnh ý thấu xương, sát ý lạnh lùng tại hư không lặng lẽ tràn ngập ra, trải rộng đến từng góc.
- Hi vọng một lúc nữa ngươi còn có tự tin này.
Hoa Thiên Bảo nhe răng trợn mắt, hận không thể rút gân lột da Tiêu Phàm, ăn sống hắn.
- Vậy sao?
Tiêu Phàm mặt coi thường, con ngươi lạnh lẽo liếc nhìn bốn phía nói:
- Đều đi ra đi, trốn tránh cũng không không có ý nghĩa.
Nghe vậy, sắc mặt bốn người Kiếm Hoàng, Hỏa Hoàng, Lâu Ngạo Thiên, Sở Khinh Cuồng khẽ trầm xuống một cái, chẳng lẽ âm thầm còn có người?
Nếu như chỉ là Hoa Thiên Bảo, Thiên Hương Bà Bà hai cường giả Chiến Đế, bọn hắn căn bản không sợ hãi, tu sĩ Chiến Hoàng cảnh khác đối với bọn hắn mà nói, cơ bản có thể bỏ qua không tính.
Nhưng mà nếu như âm thầm còn có người, vậy sẽ không giống nhau, có thể làm cho bọn hắn phát hiện không ra, khẳng định cũng là cường giả Chiến Đế, hơn nữa bản lĩnh ẩn tàng khí tức rất mạnh.
- Giết ngươi cần nhiều người đến vậy sao? Có điều nếu bị phát hiện rồi, vậy liền ra đi.
Hoa Thiên Bảo cũng kinh hãi thực lực Tiêu Phàm.
Nếu như không phải liếc mắt liền có thể nhìn ra tu vi Tiêu Phàm, hắn thật đúng là không tin Tiêu Phàm chỉ là một tu sĩ Chiến Hoàng cảnh, dù sao Hồn Lực khí tức một người không có khả năng tuỳ tiện thay đổi.
Hô hô! Hai đạo thân ảnh lóe lên, trong nháy mắt xuất hiện ở bên người Hoa Thiên Bảo, đó là hai lão giả Chiến Đế cảnh, xem như tồn tại vì nội tình Hoa gia.
- Thế nào, còn muốn ta mời các ngươi đi ra à?
Tiêu Phàm lại bất vi sở động, con ngươi bỗng nhiên nhìn chằm chằm bầu trời đêm phương xa thâm thúy, con ngươi đen kịt kia tựa như nhìn thấu tất cả.
- Bộp bộp!
Tiếng vỗ tay vang lên, ngay sau đó lại có ba thân ảnh đi tới, cầm đầu là một nam tử trung niên hơn 50 tuổi, một thân chiến bào màu vàng óng, dưới ánh lửa chiếu rọi vô cùng chói mắt.
Dáng người khôi ngô, đứng ở đó khiến người ta một cảm giác áp bách cực lớn.
- Lôi gia gia chủ, Lôi Vũ.
Hỏa Hoàng nhận ra người này, sắc mặt hơi trầm xuống.
- Hỏa Hoàng tiền bối, ngươi biết người này?
Lâu Ngạo Thiên cau mày, khí tức trên người Lôi Vũ cho hắn một loại cảm giác vô cùng nguy hiểm.
- Cùng một niên đại với ta, sớm tại hai mươi ba năm về trước đã đột phá đến Chiến Đế cảnh, hiện tại đoán chừng đã là Chiến Đế trung hậu kỳ.
Hỏa Hoàng gật đầu, truyền âm cho mấy người nói.
- Hẳn là Chiến Đế hậu kỳ.
Tiêu Phàm vô cùng khẳng định nói, Sở Không mà trước đó hắn giết chết, trên người phát ra Hồn Lực khí tức cũng không kém nhiều.
- Chiến Hoàng cảnh nho nhỏ, thật đúng là không coi ai ra gì, không biết đạo lý cây cao chịu gió lớn sao?
Con ngươi Lôi Vũ lạnh lẽo đảo qua Tiêu Phàm.
Một cỗ Ý Chí tràn đầy uy áp xông thẳng đến Tiêu Phàm, đáng tiếc, Tiêu Phàm đứng ở đó không hề bận tâm, sắc mặt vô cùng bình tĩnh.
Ngược lại là đám người Kiếm Hoàng trán chảy ra một tia mồ hôi lạnh, Chiến Đế cảnh hậu kỳ, cho dù là Ý Chí uy áp cũng không phải người bình thường có thể chịu được.
Có điều Hồn Lực trên người mấy người lưu chuyển, rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh, mấy người đều là hạng người ngút trời, làm sao để một cỗ Ý Chí uy áp áp bách?
Mấy người giương cung bạt kiếm, đã chuẩn bị tốt sẵn sàng chiến đấu.
Nhưng mà Tiêu Phàm lại lách mình xuất hiện ở trước đám người, nói:
- Kiếm Hoàng tiền bối, Hỏa Hoàng tiền bối, Lâu huynh, Sở huynh, còn có Long Thần, Long Vũ, các ngươi lui ra phía sau đi, người bọn hắn muốn giết là ta.
- Tiêu Phàm, ngươi.
Long Vũ là người đầu tiên không nguyện ý, lách mình xuất hiện ở bên người Tiêu Phàm.
Long Thần, Lâu Ngạo Thiên cùng Sở Khinh Cuồng, căn bản không có chút gì do dự. Long Thần là vì Long Vũ, nhưng Lâu Ngạo Thiên cùng Sở Khinh Cuồng lại là không muốn Tiêu Phàm chết.
Kiếm Hoàng cùng Hỏa Hoàng càng không cần nghĩ, đối phương muốn giết là người Chiến Hồn Học Viện Đại Ly, hai người hộ tống đám học viên, làm sao có thể để Tiêu Phàm chết ở chỗ này.
Tiêu Phàm cười khổ một tiếng, hắn biết lần này Kiếm Hoàng bọn hắn cũng không tin tưởng mình, nếu như đã tham dự, vậy cũng không có vấn đề.
- Tiêu Phàm, ngươi cũng tự biết không địch lại? Còn không quỳ xuống tự sát, trẫm cao hứng có lẽ sẽ để ngươi toàn thây.
Hoa Thiên Bảo nhìn thấy Tiêu Phàm khuyên lui đám người, còn tưởng rằng Tiêu Phàm sợ hãi.
- Ngớ ngẩn!
Tiêu Phàm giận mắng một tiếng. Hoa Thiên Bảo tức giận sắc mặt tái nhợt. Tiêu Phàm chỉ Lôi Vũ nói:
- Hắn, còn cả ngươi, còn có lão vu bà kia, còn có bốn người bọn họ, cũng chỉ bảy người mà thôi, ta sợ giết hết các ngươi, Đại Long Đế Triều liền hoàn toàn không còn Chiến Đế.
Ta sợ giết hết các ngươi, Đại Long Đế Triều liền hoàn toàn không còn Chiến Đế!
Lời này của Tiêu Phàm, thật đúng là quá phách lối, cuồng vọng! Đây là tự tin cỡ nào, nhất định chính là trần trụi coi thường!
- Ngươi tự tìm cái chết!
Lôi Vũ gầm thét một tiếng, một bàn tay chụp về phía Tiêu Phàm.
Vốn dĩ hắn còn muốn thăm dò một chút xem Tiêu Phàm có bao nhiêu cân lượng, nếu đã bị Tiêu Phàm nhìn thấu, vậy liền dứt khoát ra tay giết hắn.
Cái chết của Lôi Hải, hắn vừa rồi thấy hết, cho nên hắn vừa ra tay chính là một kích tất sát, chưởng cương to lớn quét ngang Tiêu Phàm.
- Vậy liền giết cho thoải mái đi, rất lâu không được giết người thoải mái như vậy.
Tiêu Phàm lưu lại một câu, không tránh không lùi, Hồn Lực cuồn cuộn tụ tập tại trên nắm đấm, một quyền giận oanh ra.
- Long Thần, Long Vũ, các ngươi đáng chết!
Phía trên không trung, Hoa Thiên Bảo gầm thét một tiếng, dẫn đầu đánh về hướng Long Thần, Long Vũ.
Long Thần, Long Vũ nhìn nhau, sau đó cùng xông đi lên. Hai người sớm đã muốn báo thù, bây giờ có cơ hội, tất nhiên sẽ không bỏ qua.
Có bọn Tiêu Phàm xuất thủ, dù sao cũng mạnh hơn so với hai người xông vào Đế Cung giết người.
Đương nhiên, kẻ địch bọn hắn đối mặt cũng không phải một Hoa gia có thể so sánh. Nội tình Lôi gia, đến cả Long gia đều muốn kiêng kị.
- Oanh!
Một cỗ Hồn Lực phong bạo to lớn phóng tới tứ phía, một chưởng bá đạo của Tiêu Phàm cùng Lôi Vũ đâm vào cùng một chỗ, lực Lôi Điện bắn ra bốn phía.
- Lôi gia, vậy mà đều lĩnh ngộ Ý Chí Lôi Điện? Đây không phải đặc tính Chiến Tộc Huyết Mạch à, chẳng lẽ Lôi gia đã từng thuộc về Chiến Tộc?
Tiêu Phàm nghi ngờ trong lòng không thôi, thân hình hắn rút lui mấy bước, luận lực lượng, hắn còn không phải đối thủ của Lôi Vũ.
- Giết bọn hắn.
Lôi Vũ quát một tiếng như sấm, hắn không nghĩ tới, Tiêu Phàm lại có thể cùng hắn chính diện liều mạng. Hắn vội vàng thu hồi sự khinh miệt.
Có thể giết chết Lôi Hải, kẻ này không phải chỉ dựa vào may mắn, mà là chân chính thực lực của hắn, nếu như lần này không giết hắn, lần sau sẽ rất khó.
Một khi hắn từ Vô Song Thánh Thành trở về, đối với Lôi gia mà nói sẽ là một kiếp nạn to lớn.
- Giết bọn hắn!
Ngay lúc đó, Hoa Thiên Bảo cũng là gầm lên một tiếng.
- Giết!
- Giết!
Hoa gia, Lôi gia bốn Chiến Đế cảnh, xuất lĩnh chung quanh trên trăm Chiến Hoàng cảnh cùng đánh thẳng hướng bọn Kiếm Hoàng. Bóng người lít nha lít nhít chớp động, chiến kỹ quang mang lộng lẫy chói mắt bao phủ hư không.
- Vậy liền giết đi!
Hỏa Hoàng lạnh lùng nói ra một câu, tính tình trước giờ đều không để người khác đè lên đánh, làm sao chịu đựng được uất ức này.
Dù nơi này là Long Hoàng Đế Đô thì đã sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.