Chương trước
Chương sau
- Có vẻ như tốc độ chậm dần, tiến vào hải vực?
Tiêu Phàm ngồi ở trên lưng một đầu phi cầm Hồn Thú Bát Giai, nhún nhún cái mũi, một cỗ mùi tanh nước biển nồng đậm phà vào mặt, giờ phút này hắn bị phong ấn tu vi, che hai mắt, chỉ có thể dựa vào mũi phân biệt đại khái phương hướng.
Nếu như không phải Bát Giai Hồn Thú tốc độ thả chậm, Tiêu Phàm cũng căn bản không ngửi thấy mùi.
- Lấy tốc độ Bát Giai Hồn Thú toàn lực phi hành, cũng phi hành thời gian ba ngày, cách Đại Ly Đế Triều chừng ba hải vực, bất quá khả năng lớn nhất vẫn là Nam Bộ Thương Lan Hải của Đại Ly Đế Triều.
Trong đầu Tiêu Phàm nhanh chóng phân tích.
Mặc dù bị phong ấn tu vi khiến hắn nhận định có hạn chế, nhưng năng lực Tiêu Phàm không phải khủng bố bình thường, trên đường đi tất cả đồ vật có khả năng phân biệt đều ghi nhớ trong đầu.
Thương Lan Hải trong lòng hắn chính là một chỗ Vô Ngân Hải Vực rộng lớn, dù là Chiến Hoàng cảnh cường giả cũng cực ít đi qua nơi này. Bởi vì nơi đó hiếm có người ở, hải đảo cực kỳ thưa thớt, có khả năng gặp được cơ duyên cũng thập phần thưa thớt.
Mặt khác, tu sĩ lục địa rất ít có thể thích ứng sinh hoạt trên biển, hơn nữa, có rất ít tu sĩ có thể kiên trì phi hành thời gian dài, cho nên người ra biển thăm dò cũng không phải rất nhiều.
Chí ít một mảnh Thương Lan Hải ở nơi này cực kỳ bần cùng, có rất ít người nguyện ý đến thăm dò.
Mặt khác, cho dù trong hải dương thần bí khó lường, tài nguyên rất nhiều, so với lục địa còn nhiều hơn, bởi vậy trong hải dương cũng có Hồn Thú cường đại tồn tại, chỉ là bình thường khó mà bắt giết, Liệp Hồn Đoàn cũng không nguyện ý đi qua.
Trong hải dương, một khi bị Thất Giai, Bát Giai Hồn Thú trở lên tiếp cận, đây chính là sự tình cực kỳ phiền phức.
Nguyên nhân đó khiến biển cả lộ ra càng thêm thần bí.
Rốt cục Bát Giai Hồn Thú cũng dừng lại, ngay sau đó, đám người cảm giác có một cỗ lực lượng to lớn kéo lấy bọn hắn, chậm rãi rơi trên mặt đất vững chắc.
Lúc này, một cỗ lực lượng nhu hòa rót vào thể nội Tiêu Phàm, Hồn Lực cuồn cuộn lập tức hướng về kinh mạch mãnh liệt mà ra, Tiêu Phàm có loại cảm giác như trút được gánh nặng.
Rất hiển nhiên là có người mở phong ấn thay hắn.
- Bây giờ các ngươi có thể gỡ bịt mắt xuống.
Thanh âm Bát Trưởng Lão vang lên, đám người gỡ bịt mắt xuống, chậm rãi mở mắt ra.
Một cỗ quang mang chói mắt bắn vào tầm mắt đám người, rất nhiều người không mở được hai mắt, cảm giác một trận đau nhói.
Tiêu Phàm gỡ bịt mắt xuống, thích ứng một hồi, lúc này mới đánh giá tứ phương. Quả nhiên như hắn sở liệu, vị trí địa phương này là một đảo hoang, bốn phương tám hướng mênh mông, căn bản không biết phương hướng.
Bốn phía một mảnh yên tĩnh, chỉ có bầu trời xanh thẳm, nước biển dường như trở thành vĩnh hằng, không bao lâu, nơi xa lại có một điểm đen gào thét tới.
Điểm đen chậm rãi biến lớn, đám người rốt cục thấy rõ đó là cái gì, một Loan Điểu to lớn trên lưng chở hơn một trăm người cấp tốc tới gần, không bao lâu liền rơi vào hòn đảo cách đó không xa.
Việc này vẻn vẹn chỉ là bắt đầu, không bao lâu sau, từng đầu Bát Giai Hồn Thú mang theo đông đảo tu sĩ đến, rất hiển nhiên đây đều là người bát vực khác.
Trừ Nam Vực tương đối đặc thù chia làm ba đoàn thể ra, bát vực khác đều chỉ có một đoàn thể, bởi vì bên trong bát vực khác đều chỉ tồn tại một Tổ Chức Sát Thủ, chỉ có Nam Vực là địa phương Tam Đại Tổ Chức Sát Thủ cùng tồn tại.
Bất quá tất cả những thứ này đối với Tiêu Phàm bọn hắn ảnh hưởng không lớn, một khi tiến vào bên trong Cổ Địa, trừ Phong Lang, Ảnh Phong cùng mấy người Huyết Yêu Nhiêu, những người khác đều là địch nhân.
Muốn đoạt được đệ nhất, liền được không ngừng giết người, không có ai chủ động đem điểm tích lũy tặng cho ngươi.
- Nha, Huyết Lão Lục, Huyết Lão Thất, Huyết Lão Bát, lần này vậy mà là các ngươi dẫn đội, nhìn Huyết Lâu các ngươi cũng không phải là đặc biệt coi trọng thí luyện lần này, chẳng lẽ tự biết thua rồi sao?
Đột nhiên, một đạo âm thanh âm dương quái khí vang lên.
Chỉ thấy một nam tử trung niên mặc hắc sắc trang phục đi qua, nghiền ngẫm nhìn Bát Trưởng Lão, cách đó không xa cũng có hai người một nam một nữ mặc phục sức.
Rất hiển nhiên, hai người trong mắt nam tử trung niên chính là Huyết Lão Lục cùng Huyết Lão Thất.
- Diêm La Phủ ngươi quá coi trọng rồi, nghĩ không ra khiến một trong Tam Đại Phán Quan: Vô Thường Phán Quan tự mình đến, bất quá có vẻ như cũng không gì hơn cái này, đừng đến thời điểm ba hạng đầu đều không được, vậy thì mất hết mặt mũi rồi.
Bát Trưởng Lão cười lạnh nói, bất quá con ngươi lại ngưng trọng vô cùng.
Diêm La Phủ Tam Đại Phán Quan: Vô Môn Phán Quan, Tử Thần Phán Quan, Vô Thường Phán Quan, ai dám khinh thường?
Nếu quả thật muốn chơi lớn, cho dù ba người bọn Bát Trưởng Lão cộng lại cũng chưa hẳn là đối thủ của hắn, huống chi, Diêm La Phủ cũng không chỉ đến một Vô Thường Phán Quan, còn có tam đại Trưởng Lão khác.
Trừ Huyết Lâu ra, Diêm La Phủ cùng La Sinh Môn thống ngự Tam vực, so với Huyết Lâu càng cường đại không ít. Đương nhiên, bởi vì phân bộ Tam Đại Tổ Chức Sát Thủ khác biệt, mạnh nhất Nam Vực vẫn là Huyết Lâu.
- Huyết Lão Bát, ngươi muốn chết sao?
Nam tử trung niên Vô Thường Phán Quan con ngươi băng lãnh, một bước tiến lên, rất có một bộ tư thế lớn.
- Được rồi, nếu người đến đông đủ, vậy thì bắt đầu đi.
Lại một người mở miệng, ngữ khí rất bình thản, mặc dù nói như vậy nhưng hắn vẫn tựa như ước gì người Huyết Lâu cùng Diêm La Phủ làm một trận.
- Hừ!
Vô Thường Phán Quan hừ lạnh một tiếng, một cỗ khí tức cường đại xông thẳng đến một đám tu sĩ Huyết Lâu, có mấy người vội vàng không kịp chuẩn bị, bị chấn động đến lục phủ ngũ tạng, trong miệng không ngừng ho ra máu.
- Vô Thường, ngươi tự tìm cái chết!
Lần này không chỉ Bát Trưởng Lão phẫn nộ, Lục Trưởng Lão cùng Thất Trưởng Lão cũng đằng đằng sát khí nhìn Vô Thường Phán Quan đối diện.
- Muốn đánh nhau, ta bồi các ngươi!
Vô Thường Phán Quan nhàn nhạt nhìn ba người Bát Trưởng Lão, trong mắt đều là vẻ khinh thường, vừa dứt lời, lại có ba người xuất hiện ở bên cạnh hắn.
Sắc mặt mấy người Bát Trưởng Lão âm trầm vô cùng, lại không dám động thủ, nếu đánh thật, một Vô Thường Phán Quan bọn hắn cũng không chịu đựng nổi, huống chi lại tăng thêm ba người khác?
- Ba vị Trưởng Lão, các ngươi yên tâm, thù này ta sẽ báo.
Con ngươi Chiến Vô Cực lạnh lẽo nhìn chằm chằm Vô Thường Phán Quan đối diện, căn bản không có bất kỳ cái gì e ngại.
- Tiểu tử, ngươi thật lớn khẩu khí, ngươi tên gì?
Vô Thường Phán Quan lạnh lùng nhìn chằm chằm Chiến Vô Cực nói, rất có một phen ý vị xem kỹ.
- Chiến Vô Cực.
Chiến Vô Cực sắc mặt thập phần bình tĩnh nhìn Vô Thường Phán Quan, một cỗ chiến ý lặng yên dâng lên.
- Được, hi vọng ngươi có thể sống xót để nói chuyện với bản tôn.
Vô Thường Phán Quan lạnh lùng cười một tiếng, lộ ra một hàm răng trắng như tuyết, nhìn qua thập phần tà dị.
- Vô Thường? Hắc Bạch Vô Thường?
Tiêu Phàm cổ quái đánh giá Vô Thường Phán Quan. Trước đó hắn chẳng phải giết chết Hắc Bạch Vô Thường sao? Hiện tại lại một tên Vô Thường đi ra?
Bất quá, khí tức trên người Vô Thường Phán Quan phát ra lại vô cùng đáng sợ, so với Bát Trưởng Lão thì cường đại hơn nhiều.
- U Linh, ngươi phải nhớ kỹ mấy người kia, qua một lúc tiến vào bên trong Cổ Địa, nhất định phải cẩn thận. Bốn người đứng phía sau Vô Thường Phán Quan theo thứ tự là Độc Cô Trường Dật, Ngọc Diện Vô Tình, Lưu Ly cùng Nguyên Thiên Nhất.
Đúng lúc này, thanh âm Huyết Yêu Nhiêu vang lên bên tai hắn.
Tiêu Phàm theo tiếng kêu nhìn lại, ánh mắt trong nháy mắt rơi vào trên người hai nam một nữ, bọn hắn đều không mang mặt nạ, nhận ra rất dễ.
- Đúng rồi, còn có Địa Sát Quỷ Chủ phía sau, đúng, chính là người vừa mới khuyên can người kia. Bốn người theo thứ tự là Hận Thiên, Bạch Chỉ, Lãng Thiên Nhai, Mạch Quy, lại thêm ta, Đại Ca cùng Chiến Vô Cực, bọn hắn danh xưng Thập Đại Sát Thủ, nhất định phải cẩn thận bọn hắn.
Huyết Yêu Nhiêu lại nói.
Tiêu Phàm liếc mắt mấy người, đem dung mạo bọn hắn ghi tạc trong lòng, cảm nhận được khí tức trên người mấy người, Tiêu Phàm cau mày một cái, cả đám người này đều rất không đơn giản.
Hơn nữa, những người này không mang mặt nạ, không khỏi làm Tiêu Phàm lộ ra vẻ cổ quái, nói:
- Thập Đại Sát Thủ? Ngươi không bằng trực tiếp nói cho ta biết, không mang mặt nạ đều muốn được chú ý.
- Không sai biệt lắm chính là đạo lý này.
Huyết Yêu Nhiêu gật đầu, cực kỳ nghiêm túc nói.
- Ta thấy không cần chờ vào Cổ Địa, dứt khoát hiện tại luận bàn một phen như thế nào?
Cũng đúng lúc này, một đạo thanh âm tùy tiện hơi có vẻ bá đạo vang lên.
MinhLâm - Lục Đạo -
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.