Chương trước
Chương sau
Công Tôn Lôi bị một tát đánh bay, tất cả mọi người đều không nghĩ tới. Nam tử trung niên và nữ tử Công Tôn gia tộc cũng trong nháy mắt ngốc trệ tại chỗ.
Bất quá hai người chẳng mấy chốc lấy lại tinh thần, trong mắt hai người lóe lên sát ý lạnh như băng.
Chờ đợi nửa ngày, Công Tôn Lôi thật lâu cũng chưa từng tỉnh lại, nữ tử kia cau mày một cái, lách mình biến mất tại chỗ, sau đó vịn Công Tôn Lôi toàn thân chật vật không chịu nổi đi qua, hắn đã hôn mê.
Đám người đều lộ vẻ cổ quái, Tiêu Phàm một tát này quá ác đi, lại đem đường đường Chiến Hoàng đỉnh phong tát choáng.
- Nam Cung Đế Chủ, đây chính là đạo đãi khách của Đại Ly Đế Triều ngươi sao? Thật sự cho rằng Vô Song Thánh Thành ta dễ làm nhục sao?
Sắc mặt nam tử trung niên khó coi vô cùng.
Bất quá hắn vẫn không có ra tay với Tiêu Phàm, dù là Công Tôn Lôi bại thì hắn cũng không muốn xuất thủ. Tựa như một Chiến Hoàng cảnh trung kỳ căn bản không xứng để hắn xuất thủ, ngược lại nhìn về Nam Cung Vũ.
Nam Cung Vũ cau mày một cái, vẻn vẹn trong nháy mắt liền giãn ra, nói:
- Võ trưởng lão nói quá lời.
Nam tử trung niên tên là Công Tôn Võ, tại Công Tôn gia tộc xếp hạng thứ ba, mặc dù trong gia tộc không tới danh xưng Trưởng Lão, nhưng tại Ly Hỏa Đế Đô gọi hắn là Trưởng Lão cũng không đủ.
Nữ tử bên người Công Tôn Võ tên là Công Tôn Oanh, cũng là thiên tài Công Tôn gia tộc.
- Hừ!
Nhìn thấy Nam Cung Vũ không có ý định quản việc này, Công Tôn Võ cũng có chút giận, nói:
- Tiểu tử, đừng nói bản tôn lấy lớn hiếp nhỏ, làm tổn thương người Vô Song Thánh Thành ta, ngươi chính là tội chết, ngươi nếu có thể tiếp nhận một chưởng của bản tôn, bản tôn sẽ tha cho ngươi một mạng.
- Đừng luôn mồm nới Vô Song Thánh Thành, nói Vô Song Thánh Thành giống như là của Công Tôn gia tộc ngươi.
Đột nhiên, Túy Ông một mực trầm mặc không nói nhàn nhạt mở miệng, sau khi ực một hớp rượu.
Công Tôn Võ hơi đỏ mặt, bọn hắn vẫn luôn lấy mình là người Vô Song Thánh Thành mà tự ngạo. Ở trước mặt người ngoài vì muốn nổi bật bản thân, bọn hắn luôn luôn đều xưng hô như vậy, chỉ cần trước mặt những người hiểu rõ Vô Song Thánh Thành, bọn hắn cũng không dám tự luyến như thế.
Hơn nữa, hắn vừa mới chú ý tới Túy Ông, nhìn thấy Túy Ông mở miệng, trong lòng khẽ hơi trầm xuống một cái, ôm quyền nói:
- Xin hỏi các hạ xưng hô như thế nào?
Nhìn thấy Công Tôn Võ trước mặt Túy Ông cũng không dám khinh thường, trong mắt tu sĩ khác đều là vẻ kinh ngạc, Nam Cung Vũ lại buông lỏng một hơi.
- Danh tự lão đầu đã quên, bất quá người khác đều gọi ta là Túy Ông, đúng rồi, đây là đồ nhi ta, tên Tiêu Phàm.
Túy Ông lơ đễnh mở miệng nói.
- Tiêu Phàm?
Công Tôn Võ nhíu mày, cái tên này hắn tựa như đã nghe nói qua, nhưng nhất thời nhớ không nổi đến.
Lúc này, Công Tôn Oanh đi đến bên tai hắn, nhẹ giọng nói:
- Tam Thúc, giết chết Nam Cung Thiên Dật không phải tên Tiêu Phàm sao? Hẳn là tên này.
- Ngươi chính là Tiêu Phàm đã giết chết Nam Cung Thiên Dật?
Quả nhiên, Công Tôn Võ bỗng nhiên minh bạch, một cỗ khí tức bàng bạc xông thẳng đến Tiêu Phàm.
Hư không đều cảm giác một trận vặn vẹo, một cỗ Ý Chí to lớn xông thẳng não hải Tiêu Phàm.
- Tiểu bối tranh đấu mà thôi, chỉ cần không có người chết liền không ảnh hưởng đến toàn cục, các hạ làm gì sinh khí như thế?
Túy Ông vẫn thập phần bình thản, bất quá thanh âm theo hắn vang lên, cỗ Ý Chí trùng kích trên người Tiêu Phàm liền biến mất không thấy gì nữa.
Tiêu Phàm giờ phút này mồ hôi đã chảy ướt lưng, vẻn vẹn trong nháy mắt hắn cảm giác đã đi qua nhiều năm.
- Đây chính là uy áp Ý Chí Chiến Đế cảnh sao? Quả nhiên đáng sợ, vẻn vẹn chỉ một ý niệm trong đầu liền để cho ta không có lực phản kháng.
Tiêu Phàm hít sâu một hơi, hai mắt đỏ bừng như một đầu dã thú.
Nhìn thấy Túy Ông nở nụ cười nhàn nhạt, Tiêu Phàm trong nháy mắt minh bạch, Túy Ông sở dĩ xuất thủ chậm một chút, chính là để bản thân sớm thể nghiệm uy áp Ý Chí Chiến Đế cảnh.
- Chỉ cần không có người chết, theo ý các hạ, chỉ cần ta không giết chết hắn, tổn thương hắn cũng không tính là gì?
Nhìn thấy Túy Ông không nhìn hắn, Công Tôn Võ cũng không có ngữ khí tốt.
- Chỉ cần ngươi có thể.
Sắc mặt Túy Ông không hề bận tâm, ý vị thâm trường nhìn Công Tôn Võ. Thời khắc Công Tôn Võ thực chuẩn bị động thủ, Túy Ông lại cười tủm tỉm nói: - Đương nhiên, tiền đề là ngươi không muốn bọn hắn sống.
- Ngươi!
Công Tôn Võ bị sặc không nhẹ, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Túy Ông, nhưng căn bản nhìn không thấu Túy Ông, trong lòng cũng càng ngày càng kiêng kị thực lực Túy Ông. Áp chế phẫn nộ trong lòng, nói:
- Các hạ không biết là thế lực phương nào tại Vô Song Thánh Thành?
Trước mặt một người nhìn không thấu thực lực, dù Công Tôn Võ cao ngạo cũng không dám quá mức phách lối.
- Ngươi không có tư cách biết.
Đáng tiếc, đáp lại hắn chỉ là câu nói nhàn nhạt của Túy Ông.
Sắc mặt Công Tôn Võ tái nhợt, còn muốn nói cái gì lại nhìn thấy Túy Ông đột nhiên giận mắt quét qua, một đạo thanh âm bên tai hắn vang lên: - Trở về nói cho Công Tôn Chiến Thiên, Nam Cung Thiên Dật là chết ở trong tay đồ nhi ta, các ngươi có thể tới báo thù, bất quá tốt nhất bản thân nên cân nhắc một chút có thể trở về được hay không!
- Ngươi, ngươi!
Công Tôn Võ bị dọa đến rút lui mấy bước, kinh khủng nhìn Túy Ông, thanh âm có chút cà lăm mà nói:
- Ngươi là ai?
- Ta là ai ngươi không có tư cách biết, lấy tốc độ nhanh nhất rời khỏi Đại Ly đi.
Túy Ông mị mị hai mắt, hiển nhiên là động sát tâm.
Khó trách Công Tôn Võ không được bình tĩnh như thế. Công Tôn Chiến Thiên là người nào, Công Tôn Lôi bọn hắn làm sao không biết, Công Tôn Võ thập phần rõ ràng, đây chính là trụ cột vững chắc của Công Tôn gia tộc.
Dù là Công Tôn Võ cũng không biết Công Tôn Chiến Thiên sống bao lâu, chỉ biết từ lúc hắn ra đời đã xưng hô hắn là Lão Tổ, thậm chí hắn đã một hai chục năm chưa từng thấy qua.
Nhưng danh tự cực kỳ có phân lượng trong mắt hắn lại bị lão đầu nói ra, điều này đủ để chứng minh lão đầu này bất phàm.
Chẳng lẽ lão đầu này là cùng Lão Tổ cùng một thời đại? Công Tôn Võ thầm nghĩ trong lòng.
Mọi người thấy Công Tôn Võ lui lại, trên mặt càng lộ ra vẻ kinh sợ, trong lúc nhất thời không biết vì sao, ngay sau đó lại khiến tất cả ánh mắt mọi người sững sờ.
Chỉ thấy Công Tôn Võ đột nhiên cúi người trước Túy Ông, thập phần kính sợ nói ra:
- Vâng, tiền bối, có nhiều quấy rầy rồi, cáo từ.
Để lại một câu nói, Công Tôn Võ liền dẫn Công Tôn Lôi cùng Công Tôn Oanh đạp không rời đi, tựa như hận không thể lập tức rời đi nơi này đồng dạng.
- Chạy trốn rồi?
Đám người mắt trợn tròn, hình như có gì đó sai sai, Công Tôn Võ không cùng Túy Ông liều một trận sao?
- Bọn hắn cảm thấy bản thân so với người khác cao quý, đến Đại Ly Đế Triều đều là vạn chúng chú mục, đáng tiếc trước mặt thực lực tuyệt đối, tất cả cao quý đều sẽ trở thành phấn vụn.
Tiêu Phàm ngắm nhìn bóng lưng nơi xa, con ngươi sắc bén tới cực điểm.
- Lão Nhị.
Tiêu Phàm lấy lại tinh thần, một bước xuất hiện ở trước mặt Bàn Tử, ôm Bàn Tử liền biến mất ở chân trời.
Tiểu Kim, Tiểu Minh, Phong Lang, Ảnh Phong, Quan Tiểu Thất, cùng Tuyết Lung Giác không chút do dự cùng đi lên.
Tu sĩ ở đây không có một người dám ngăn trở, đến người Vô Song Thánh Thành đều bị dọa đến chạy trốn, đủ để có thể thấy được sư tôn Tiêu Phàm đáng sợ đến cỡ nào, giờ phút này ai lại dám ngăn Tiêu Phàm?
- Đa tạ tiền bối.
Nam Cung Vũ nhìn Túy Ông thật sâu, tụ thanh âm thành tuyến nói.
- Có ít người, ngươi càng thỏa hiệp, bọn hắn càng đắc ý. Vô Song Thánh Thành to lớn không chỉ là Công Tôn gia tộc, chí ít bọn hắn còn không quyết định được Trưởng Lão Nam Cung gia tộc ngươi. Chuyện hôm nay, ta nghĩ trong lòng ngươi cũng phải có một dự định, tự giải quyết cho tốt đi.
Túy Ông thản nhiên nói, sau đó quỷ dị biến mất tại chỗ.
- Cửu Nhi, ngươi nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì.
Trong lòng Nam Cung Vũ hít sâu một cái, trong mắt lóe qua một đạo sắc bén quang mang.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.