Chương trước
Chương sau
Ầm ầm!
Một tiếng vang thật lớn truyền đến, hồng thủy cuồn cuộn, màng nhĩ tất cả mọi người run lên, bọn hắn đều rõ ràng thanh âm này chính là thanh âm Hồn Hải bị phá toái.
Hồn Hải bị phá toái, Chiến Hồn cũng sẽ tổn hại, về sau muốn ngóc đầu trở lại cũng tuyệt đối không có khả năng.
- Lão Nhị!
Tiêu Phàm xông lên, tiếp lấy thân thể Bàn Tử, nhưng mà cỗ lực lượng kia xông thẳng đến hắn. Hắn ôm Bàn Tử bay ngược ra vài chục trượng mới dừng lại, có thể thấy một chưởng kia của Nam Cung Vũ cường đại như thế nào.
- Bàn Tử!
Tuyết Lung Giác khóc lê hoa đái vũ, nếu như không phải Ảnh Phong một mực ngăn nàng, đoán chừng nàng đã sớm xông lên.
Tiêu Phàm nhìn Bàn Tử trong ngực, hai mắt đỏ bừng vô cùng, một sợi Hồn Lực hướng thể nội Bàn Tử thẩm thấu mà đến, sau một khắc, toàn thân Tiêu Phàm run rẩy dữ dội.
Hắn phát hiện lục phủ ngũ tạng Bàn Tử bị chấn thương, kinh mạch phá toái, Hồn Hải vỡ nát, Chiến Hồn Chi Lực cũng nhanh chóng tiêu tán, đây cơ hồ đã phế tu vi của Bàn Tử rồi.
Nếu như không phải Bàn Tử còn hô hấp, sẽ không có ai cho rằng Bàn Tử còn sống.
Tiêu Phàm không chút do dự lấy tay lấy ra mấy cây châm dài đánh vào thể nội Bàn Tử, châm dài chính dùng Tử Đan Tham luyện chế mà thành, có thể bảo vệ tâm mạch.
- Lôi Nhi, ngươi đi kiểm tra thực hư một cái.
Đúng lúc này, nam tử trung niên đột nhiên mở miệng nói, cho thanh niên bên cạnh kia một cái ánh mắt.
- Vâng, Tam Thúc.
Thanh niên cung kính gật đầu, mang trên mặt vẻ tà tà, hướng về Bàn Tử cùng Tiêu Phàm đi đến, hắn tên là Công Tôn Lôi, tại Công Tôn gia tộc được cho là thiên tài.
Công Tôn Lôi đi tới trước mặt Tiêu Phàm, trong mắt mang theo một tia khinh miệt, nói:
- Tiểu tử ngươi cút ngay, ta muốn xem hắn đến cùng có chết hay không!
- Cút!
Tiêu Phàm chỗ nào còn dễ dãi, lạnh lùng liếc mắt nhìn Công Tôn Lôi, một cỗ Hung Lệ Chi Khí xông thẳng đến Công Tôn Lôi.
Trong nháy mắt, Công Tôn Lôi cảm giác đầu có chút không rõ, thân thể đứng không vững, lui ra phía sau mấy bước, bỗng nhiên não lảo đảo, lúc này mới phục hồi tinh thần.
Những người khác tất cả đều lộ ra vẻ kinh hãi, Công Tôn Lôi là Chiến Hoàng đỉnh phong, lại bị một ánh mắt Tiêu Phàm đẩy lui?
Nam tử trung niên Công Tôn gia tộc lông mày nhíu lại, kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, cỗ Hung Lệ Chi Khí kia quá là đáng sợ, kẻ này là ai?
- Ròng rã lùi bảy bước, một ánh mắt liền bị đẩy lui bảy bước, thiên tài Vô Song Thánh Thành có vẻ như cũng không hơn gì!
Trong đám người có người bí mật truyền âm, tựa như cố ý nhục nhã Công Tôn Lôi.
- Tạp mao tiểu tử, ngươi tự tìm cái chết!
Công Tôn Lôi nào chịu được tức giận, phẫn nộ gào thét một tiếng, một quyền hướng về Tiêu Phàm oanh sát mà đến.
Một tu sĩ Đế Triều nho nhỏ vẫn chỉ là Chiến Hoàng cảnh trung kỳ lại dám đem hắn đẩy lui, việc này nếu truyền đi, mình ở Vô Song Thánh Thành làm sao lăn lộn nữa.
- Cút!
Đáng tiếc, đáp lại hắn vẫn chỉ có một chữ. Tiêu Phàm trong miệng thốt ra một đạo Hồn Kiếm, hóa thành một vệt sáng thẳng hướng Công Tôn Lôi, tốc độ nhanh vô cùng, như thiểm điện.
Công Tôn Lôi mặt coi thường, một quyền đánh về phía Hồn Kiếm, nhưng mà sau một khắc, nụ cười trên mặt ngưng tụ. Khi nắm đấm hắn cùng Hồn Kiếm đâm vào cùng một chỗ, Hồn Kiếm đột nhiên nổ tung lên, hóa thành vô số kiếm khí nhỏ bé xé nát y phục hắn.
Hơn nữa, thân thể Công Tôn Lôi như yến bay ngược ra, tại mặt đất trượt vài chục bước mới dừng lại, trên người hắn xuất hiện mấy đạo vết kiếm, máu tươi yêu diễm.
- Hỗn trướng, ta muốn đem ngươi lột da tróc thịt!
Công Tôn Lôi gào thét, đi tới một Đế Triều nho nhỏ vậy mà còn phải chịu nhục nhã, điều này khiến hắn cực kỳ phẫn nộ.
- Tam Thúc!
Nơi xa, trên mặt nữ tử phía sau nam tử trung niên lóe qua một tia lo lắng.
Nam tử trung niên bất vi sở động, nhìn nơi xa, con ngươi quét trên người Túy Ông, thần sắc hơi hơi ngưng tụ, sau đó nói nói:
- Trước nhìn xem.
Công Tôn Lôi như tật phong phóng tới Tiêu Phàm, phía trên nắm đấm đột nhiên xuất hiện một đôi bao tay chiếu lấp lánh, ẩn ẩn có lôi điện lóe lên, đan xen lợi mang.
- Quả nhiên không hổ là người Thánh Thành, thậm chí ngay cả Hồn Binh bậc này đều có.
Đám người có người lộ ra vẻ kinh ngạc, Đại Ly Đế Triều trong mắt tu sĩ Hoàng Triều cũng coi là thế giới mới, nhưng còn không có ai từng thấy Hồn Binh loại bao tay này.
Chỉ một điểm này đã có thể nhìn ra Thánh Thành bất phàm, chí ít nghề Chú Tạo Sư đã phát triển đến cấp độ đăng phong tạo cực.
Nhìn thấy thần sắc đám người, trên mặt Công Tôn Lôi lóe qua một tia ngạo nhiên, trong lòng khinh thường nói:
- Một nhóm nhà quê, xem ta giết chết hắn như thế nào.
Tiêu Phàm khẽ chau mày, chỉ là sát khí trên người hắn càng ngày càng đậm hơn, rất hiển nhiên hắn đã động sát tâm.
Bản thân Bàn Tử đã bị trọng thương, mặc dù hắn đã ổn định thương thế Bàn Tử, nhưng nếu như kéo dài thời gian, cho dù hắn muốn khôi phục thương thế Bàn Tử cũng có thể sẽ thất bại.
Đây cũng là nguyên nhân Tiêu Phàm tức giận như thế, nếu như không phải kiêng kị thân phận Công Tôn Lôi, Tiêu Phàm đã sớm một kiếm trảm, nào sẽ cùng hắn nói nhảm nhiều như vậy, thậm chí một chữ "Cút", Tiêu Phàm đều chẳng muốn nói.
Nhưng hắn không nghĩ tới, Công Tôn Lôi này vậy mà không biết tốt xấu như thế, một đến hai, hai đến ba lần khiêu khích bản thân.
Trước đó hắn giết Chiến Hoàng cảnh đỉnh phong cũng không ít, thậm chí còn có Hoàng Phủ Chiến Hoàng Ninh Vô Thánh, Công Tôn Lôi có lẽ coi là thiên tài, nhưng căn bản còn không lọt vào mắt Tiêu Phàm.
Nhìn thấy Công Tôn Lôi đánh tới, Tiêu Phàm chậm rãi đem Bàn Tử để dưới đất, động tác thập phần nhu hòa.
Thấy cảnh này, trong mắt Công Tôn Lôi lóe lên một đạo tinh mang, trên mặt đều là vẻ tàn nhẫn, trong lòng cười lạnh, tiểu tử ngươi cũng dám không nhìn ta, vậy thì chết đi.
- Thiên Lôi Thiết!
Công Tôn Lôi quát nhẹ một tiếng, bên trong hư không đột nhiên phát ra từng đợt thanh âm chim hót, thanh âm thập phần bén nhọn, như có hơn vạn chim hót vang, vô cùng chói tai.
- Tam Thúc, người này mạnh như vậy sao? Vậy mà khiến Tam Ca xuất Thiên Lôi Chiến Kỹ!
Nữ tử Công Tôn gia tộc kia kinh ngạc nói.
- Oanh Nhi, không được khinh thường thiếu niên kia, chiến kỹ này không làm gì được hắn.
Nam tử trung niên Công Tôn gia tộc lắc đầu nói:
- Bất quá cảnh giới chênh lệch, hắn tất nhiên không phải đối thủ Lôi Nhi, đáng tiếc, ở Đại Ly Đế Triều cũng coi như là thiên tài.
Nếu như nam tử trung niên nhìn thấy thực lực đáng sợ của Tiêu Phàm trước đó, có lẽ sẽ không cho rằng như thế.
Mà đúng lúc này, Công Tôn Lôi quyền hóa thành đao chưởng, vô số Lôi Điện quang mang từ bàn tay lóe qua, giống như nắm lôi điện vô tận, xông thẳng đến ngực Tiêu Phàm.
- Quá chậm.
Tiêu Phàm lắc đầu, trong nháy mắt bắn ra một đạo kiếm chỉ, tại hư không hóa thành một đạo Hồn Kiếm xông thẳng đến Công Tôn Lôi.
Công Tôn Lôi mặt coi thường, lách mình hướng một bên tránh đi.
- Cái gì?
Đột nhiên Công Tôn Lôi kêu lên sợ hãi, chẳng biết lúc nào, một cái bóng mờ xuất hiện ở bên cạnh hắn, một bàn tay to lớn trong mắt hắn nhanh chóng phóng đại.
Ba!
Một tiếng thanh thúy vang lên, Công Tôn Lôi bay ngược ra một hướng khác, cả người giống như một căn mũi tên bắn ra, va chạm mấy tòa nhà kiến trúc nơi xa.
- Cái này?
Đám người mắt trợn tròn, bọn hắn cũng không phải là kinh ngạc thực lực Tiêu Phàm, mà kinh ngạc dũng khí Tiêu Phàm. Đây chính là người Vô Song Thánh Thành, lại bị hắn một tát đánh bay!
- Tự rước lấy nhục!
Tiêu Phàm lạnh lùng liếc mắt quét nơi xa, mặt coi thường nói, tựa như tát Công Tôn Lôi một cái đều làm bẩn tay hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.