Mặt trời chiều ngã về phương tây, dưới ánh chiều tà, bóng ba người kéo dài trên mặt đất, thời gian dường như dừng lại tại thời khắc này. 
- Tiếp theo các ngươi có dự tính gì không? 
Lăng Phong đột nhiên hỏi. 
Bàn Tử không nói, nhìn về phía Tiêu Phàm, Tiêu Phàm híp hai mắt nhìn về phương xa: 
- Tiểu Ma Nữ mặc dù đã đi, nhưng có chút sự tình ta cần phải giải quyết. 
- Ta đi cùng ngươi. 
Bàn Tử nhếch miệng cười một tiếng, hắn hiển nhiên biết rõ Tiêu Phàm muốn làm gì. 
- Chờ Hoàng gia cùng Tôn gia diệt tộc, ta lại rời đi. 
Trong mắt Lăng Phong lóe lên một tia hung ác. 
- Lão Đại, ngươi muốn đi? 
Tiêu Phàm kinh ngạc nhìn Lăng Phong. 
Lăng Phong gật đầu, vỗ vỗ vai hai người nói: 
- Thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn, tạm thời ly biệt, sau này sẽ còn có cơ hội gặp lại, ta cũng có một chút sự tình cần phải xử lý. 
- Chờ giải quyết sự tình Yến Thành xong, chúng ta đi cùng ngươi. Không phải ngươi không coi chúng ta là huynh đệ đấy chứ. 
Bàn Tử tức giận nói, Tiêu Phàm cũng gật đầu. 
- Sự tình này chỉ có mình ta có thể giải quyết, có thể làm huynh đệ với các ngươi chính là sự tình may mắn nhất từ trước đến nay của Lăng Phong ta. 
Lăng Phong lắc đầu, ánh mắt vô cùng kiên quyết. 
Đêm đó, ngân nguyệt treo cao trên chân trời, từng đợt gió mát thổi qua làm dấy lên từng đợt hàn khí lạnh thấu xương. 
Đại môn Hoàng gia bị người một cước đạp văng ra, ba 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thuong-sat-than/698708/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.