Chương trước
Chương sau
- Lão Tam, đừng sa sút tinh thần như thế.
Tiêu Phàm ngồi ở trên nóc nhà nhìn người phương xa, thần sắc thập phần mê ly.
Lúc này, Bàn Tử và Lăng Phong đi tới ngồi xuống bên cạnh hắn.
Đã hai ngày từ khi sự kiện kia xảy ra, cuối cùng, Diệp Lâm Trần mang theo Tiểu Ma Nữ rời đi, trong lòng Tiêu Phàm cảm thấy trống rỗng đi rất nhiều.
Câu nói Tiểu Ma Nữ trước khi rời đi vẫn vang vọng trong đầu hắn.
- Đồ lưu manh, ngươi phải sống cho tốt.
Lúc Tiểu Ma Nữ nói câu này thì nước mắt đã lưng tròng, Tiêu Phàm không biết lúc ấy Tiểu Ma Nữ có cảm giác như thế nào, nhưng Tiêu Phàm có thể cảm nhận được Tiểu Ma Nữ thật sự muốn hắn sống cho tốt.
Hơn nữa, Tiểu Ma Nữ vẫn còn lời muốn nói nhưng lại không nói ra được.
- Lão Tam, ta đã thua ngươi.
Lăng Phong đột nhiên mở miệng, thở dài nói.
Tiêu Phàm chậm rãi quay đầu nhìn về phía Lăng Phong, khuôn mặt không biểu tình.
- Ta cùng với Thi Vũ từ đã quen biết nhau từ nhỏ, từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng thì ta đã thầm thề nhất định phải bảo vệ nàng cả đời, cũng đã từng có ý nghĩ muốn cưới nàng làm thê tử.
Lăng Phong đổi chủ đề, trên mặt lộ ra nụ cười khổ.
Tiêu Phàm và Bàn Tử không nói, chỉ lẳng lặng lắng nghe, hai người bọn hắn cũng có thể nhìn ra sự yêu mếm của Lăng Phong dành cho Tiểu Ma Nữ.
- Các ngươi có biết không? Ta thiên sinh không có cách nào thức tỉnh Chiến Hồn, ta không cam lòng, vì sao người khác được mà ta không được!
Trong mắt Lăng Phong lộ ra một tia kiên định, nói:
- Ta bị rất nhiều người giễu cợt, châm chọc, trong mắt gia tộc thì ta chính là một trò cười.
Trong lòng Tiêu Phàm trầm ngâm, bản thân mình cũng không phải không cách nào thức tỉnh Chiến Hồn sao? Không phải cũng bị mọi người gọi là phế vật sao?
Kinh lịch của hắn và Lăng Phong lại giống nhau như thế?
Hai người không ngắt lời của Lăng Phong, Lăng Phong tiếp tục nói:
- Nhưng ta chưa từng từ bỏ, ta tiến vào Chiến Hồn Điện bảy lần, vào lần thứ sáu thì ta đã bắt đầu tuyệt vọng, nhưng mà, ông trời không có vứt bỏ ta, thẳng đến lần thứ bảy thì Chiến Hồn của ta đã thức tỉnh, hơn nữa còn là Cửu Phẩm Chiến Hồn Liệt Ngục Yêu Phượng! Nhưng các ngươi có biết người trong gia tộc lại nhìn ta như thế nào không?
Nói đến đây, ánh mắt Lăng Phong càng ngày càng lạnh.
Tiêu Phàm khẽ nhíu mày, hắn không nghĩ tới Lăng Phong cũng có quá khứ như thế, nguyên lai chủ nhân lúc trước của cổ thân thể này cũng phải đến lần thứ chín mới thức tỉnh được Chiến Hồn.
Nhưng hắn cũng không có may mắn như Lăng Phong, lần thứ chín thì hắn đã chết ở bên trong Chiến Hồn Điện rồi, như thế mới tạo cho mình một cơ hội trọng sinh.
- Thức tỉnh Cửu Phẩm Chiến Hồn, vô luận là ở đâu cũng phải được đãi ngộ tốt nhất chứ.
Bàn Tử ngưng tiếng nói.
Lăng Phong đắng chát lắc đầu:
- Trong mắt người đời, Cửu Phẩm Chiến Hồn có tiềm lực cực lớn, phong quang vô hạn! Bởi vì thức tỉnh Chiến Hồn thất bại nên khi ta thức tỉnh thành công thì cũng đã mười sáu tuổi rồi, các ngươi biết mười sáu tuổi đại biểu cho cái gì không?
Bàn Tử cau mày một cảm thán một hơi, thấy Tiêu Phàm nghi hoặc không hiểu, Bàn Tử nói ra:
- Trong các đại gia tộc, sau khi thức tỉnh Chiến Hồn liền đã bắt đầu tu luyện, Lão Đại lại chậm hơn người khác đến chín năm, thời gian chín năm đối với các thiên tài chân chính mà nói thì đó chính là một sự chênh lệch vô cùng lớn.
Tiêu Phàm gật đầu, hắn đã minh bạch mấu chốt trong đó, Lăng Phong tuy nắm giữ Cửu Phẩm Chiến Hồn, nhưng thiên tài trong gia tộc hắn hẳn cũng không ít người có được Cửu Phẩm Chiến Hồn, thời gian chín năm, Lăng Phong làm sao có thể đuổi kịp bọn hắn.
- Đúng vậy, thiên tài chân chính chỉ cần trong vòng chín năm đã có sự chênh lệch như ngày và đêm.
Lăng Phong lắc đầu thở dài:
- Giống như Diệp Lâm Trần, hắn tu luyện sớm hơn ta chín năm, hiện tại đã bước vào cảnh giới Chiến Hoàng, mà hiện tại ta chỉ vừa bước vào cảnh giới Chiến Tông.
- Cũng vì thời gian chín năm này, ta bị gia tộc vứt bỏ, công pháp, chiến kỹ, tài nguyên đều không thể nào sánh bằng bọn hắn, ta chỉ có thể dựa vào bản thân mình.
Lăng Phong nắm chặt nắm đấm vang lên kèn kẹt, có thể thấy được sự phẫn hận trong lòng hắn.
- Lão Tam!
Đột nhiên, Lăng Phong quay đầu nhìn về phía Tiêu Phàm, trịnh trọng nói:
- Ta mặc dù không biết Chiến Hồn của ngươi rốt cuộc là cái gì, nhưng ta biết, ngươi có khả năng bảo vệ Thi Vũ hơn ta, Thi Vũ bị Diệp Lâm Trần mang đi, một ngày nào đó ngươi nhất định phải mang nàng trở về.
Tiêu Phàm trầm mặc không nói, hắn thầm cười khổ không thôi, bản thân chỉ là một tên đệ tử của một cái gia tộc nhỏ, lấy cái gì mà đón Tiểu Ma Nữ đây.
Mình có thể siêu việt Diệp Lâm Trần sao? Có thể đối địch với gia tộc phía sau Tiểu Ma Nữ sao?
- Ngươi biết tại sao lấy thiên phú của Thi Vũ mà nàng vẫn còn là Chiến Tôn cảnh không?
Lăng Phong đột nhiên hỏi một câu không liên quan.
Tiêu Phàm lắc đầu, Lăng Phong lại nói:
- Thân thể nàng một mực không tốt, hơn nữa, nàng giống như ta, chỉ là con thứ, trong gia tộc cũng chịu đủ loại đối xử lạnh nhạt, nếu như không phải ca ca của nàng Diệp Lâm Trần che chở thì đoán chừng nàng đã sớm thành vật hy sinh rồi.
- Thế nhân đều muốn sinh ra trong đại gia tộc, nhưng có ai biết bên trong đại gia tộc lại tàn khốc hơn rất nhiều.
Bàn Tử cảm thán một hơi, bộ dáng đồng cảnh ngộ.
Toàn thân Tiêu Phàm kéo căng, móng tay khảm vào trong da thịt.
- Lão Tam, Thi Vũ yêu ngươi, nàng mặc dù không có nói cho ngươi, cũng không cho ngươi đi tìm nàng, nhưng ta biết, lần này trở về, nhân sinh của nàng cũng không nằm trong tay nàng nữa.
Trong mắt Lăng Phong lóe qua một vòng lãnh quang.
- Có ý gì?
Tâm trạng Tiêu Phàm khá kích động.
- Diệp Lâm Trần nói cho ta biết, nếu như ta muốn cứu Thi Vũ thì phải không ngừng mạnh lên, nếu trong vòng mấy năm mà có thể đột phá Chiến Hoàng, Chiến Đế thì có thể đi đến Diệp gia cầu hôn.
Lăng Phong hít sâu một hơi, lời còn chưa hết nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.
- Diệp gia muốn dùng Tiểu Ma Nữ làm vật hi sinh?
Bàn Tử bỗng nhiên đứng dậy, bàng bạc sát khí tỏa ra.
- Đây chỉ là phỏng đoán của ta.
Lăng Phong hờ hững.
Thần sắc Tiêu Phàm biến đổi, trong đầu hồi tưởng lại lúc ấy Tiểu Ma Nữ nói với hắn những lời kia: Nếu có người muốn đem ta mang đi, ngươi sẽ làm sao?
Tiêu Phàm còn nhớ rõ bản thân trả lời: Trừ khi hắn bước qua thi thể của ta, bằng không ai cũng không thể mang nàng đi, ai cũng không thể!
Tiêu Phàm hiện tại đã biết, Tiểu Ma Nữ đã sớm ý thức được sẽ có một ngày như vậy.
- Lão Đại, gia tộc Tiểu Ma Nữ như thế nào?
Tiêu Phàm hít sâu một hơi nói.
- Mạnh, rất mạnh!
Lăng Phong nói ra ba chữ, cực kỳ kiêng kị Diệp gia.
- Diệp Lâm Trần biết rõ như thế, vì sao còn muốn đem Tiểu Ma Nữ trở về?
Bàn Tử phẫn nộ nói.
- Lấy thực lực Diệp gia thì Thi Vũ có thể trốn đi nơi nào? Nếu như không phải Diệp Lâm Trần chủ động đi tìm Thi Vũ, đổi lại là một người khác thì Thi Vũ cũng không có tốt như hiện tại.
Lăng Phong lắc đầu, sau đó nhìn về phía Tiêu Phàm nói: - Lão Tam, vì Thi Vũ, ngươi nhất định không thể chán chường, nếu quả thật có một ngày ngươi dám đi Diệp gia cướp người, Lão Đại ta nhất định sẽ giúp ngươi.
- Còn có ta!
Bàn Tử hào khí dâng cao.
Tiêu Phàm khẽ cắn môi, gật đầu thật sâu:
- Ta biết phải làm sao! Cảm ơn ngươi, Lão Đại, Lão Nhị!
Nếu là lúc trước, Tiêu Phàm có lẽ thật đúng là không có biện pháp, nhưng hiện tại đã có Tu La truyền thừa, có lẽ thiên đạo đã sớm an bài sẵn cho hắn con đường này.
- Cám ơn ta làm gì, chúng ta đều là huynh đệ.
Trên mặt Lăng Phong rốt cục nở ra một nụ cười sáng lạng.
- Huynh đệ!
Bàn Tử gật đầu, đưa tay phải ra đặt ở không trung.
- Huynh đệ!
Tiêu Phàm cùng Lăng Phong nhìn nhau cười một tiếng, bàn tay ba thiếu niên giữ cùng một chỗ.
MềuSiuBự -
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.