- Một đầu Hồn Thú mà thôi, Tiêu Phàm tất yếu quan tâm như thế sao? Thiên Tàn sau
lưng Tiêu Phàm hơi nghi hoặc một chút nói.
- Đại ca, ngươi cũng đừng xem thường Hồn Thú kia, cho dù là ta cũng chưa hẳn là đối thủ của nó.
Phong Lang cười khổ nói. Thời gian trước đó hắn cùng với Tiêu Phàm luận bàn, Tiểu Kim cũng không nhịn được cùng hắn giao đấu hai lần.
Cùng Tiêu Phàm bất phân thắng bại là hắn cố ý nhường Tiêu Phàm, không muốn đả kích Tiêu Phàm mà thôi.
Nhưng hắn cùng với Tiểu Kim luận bàn, hai lần đều không chiếm được chỗ tốt, cuối cùng mặc dù xem như ngang tay, nhưng Phong Lang luôn cảm giác Tiểu Kim đang nhường hắn.
- A? Đó là Hồn Thú gì?
Trong mắt Thiên Tàn lóe lên một tia kinh ngạc. Phong Lang đều không phải là đối thủ, vậy ít nhất cũng là cấp bậc Tuyệt Thế Chiến Vương.
- Ta cũng không biết. Bất quá ta cảm giác sư tử này rất nguy hiểm, hơn nữa công tử coi nó như huynh đệ, bằng không cũng không khả năng khẩn trương như thế.
Phong Lang hết sức trịnh trọng nói.
Hai người theo sát bước chân Tiêu Phàm, sau nửa ngày dừng lại ở một tòa sơn cốc u sâm. Tiêu Phàm cũng không quay đầu, tựa như đã sớm biết rõ Phong Lang cùng Thiên Tàn đến.
Cũng không sợ Tiểu Kim bại lộ thân phận chân chính, đối với người của mình, Tiêu Phàm luôn luôn thành tâm đối đãi.
Chẳng qua là khi Phong Lang cùng Thiên Tàn nhìn thấy Tiểu Kim cao hai mươi mét trong sơn cốc, con ngươi hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thuong-sat-than-truyen-chu/3840105/chuong-382.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.