- Không thể nào, ta luyện ra là Lục Phẩm Đỉnh Giai Đan Dược, còn cao hơn cả một bậc so với Lục Phẩm Đỉnh Giai dược dịch, làm sao có thể thua!
An Lan điên cuồng, giống như là con sói đói nhào về phía Lê Ngự.
Lê Ngự cau mày một cái, vừa chuẩn bị xuất thủ, lại thấy An Dược Hoàng đột nhiên lóe lên, một bàn tay đập bay An Lan.
- Ngươi thật mất mặt xấu hổ!
An Dược Hoàng gầm thét một tiếng.
An Lan ngơ ngơ ngác ngác giật mình một cái, lập tức phù phù một tiếng quỳ trên mặt đất:
- Thật xin lỗi, sư phụ, đồ nhi khiến ngài mất mặt!
An Dược Hoàng hài lòng gật đầu, nói:
- Đây mới là đồ nhi An Tầm ta, thua cũng thua rồi.
- Về sau đồ nhi nhất định cố gắng hơn.
An Lan cung bái nói, ánh mắt lạnh lẽo quét nhìn Tiêu Phàm.
- Được rồi, đừng ở đây diễn kịch nữa.
Thanh âm Tiêu Phàm đạm mạc vang lên:
- Vừa rồi ai nói nếu thua, về sau không được bước vào con đường luyện dược nữa? Chẳng lẽ đồ đệ An Dược Hoàng thua không chịu nổi sao?
Sắc mặt An Dược Hoàng âm trầm đáng sợ, hắn vốn dĩ tưởng bản thân cố ý giáo huấn An Lan một trận, việc này liền sẽ cho qua như vậy, nào nghĩ đến Tiêu Phàm vậy mà níu lấy không thả.
- Đương nhiên, danh khí An Dược Hoàng lớn vậy, có thể không để vào mắt mấy việc này.
Tiêu Phàm cười nhạt một cái nói.
- An Lan hắn đã nhận thua, ngươi còn muốn thế nào nữa? An Dược Hoàng hận không thể tát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thuong-sat-than-truyen-chu/3840084/chuong-361.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.