Đám người theo tiếng kêu nhìn lại, ánh mắt nhao nhao rơi vào trên người một lão giả áo bào xanh, Tiêu Phàm liếc mắt liền nhận ra lão đầu này, chính là An Dược Hoàng lúc trước bị hắn đuổi đi.
- Có ít người đến cả bản lĩnh đầu cơ trục lợi cũng không có, không phải cũng tự xưng Dược Hoàng sao?
Tiêu Phàm thản nhiên nói.
- Tiểu tử, ngươi biết ngươi đang nói chuyện cùng ai không!
Không đợi Tiêu Phàm mở miệng, hai nam tử sau lưng An Dược Hoàng liền nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Tiêu Phàm.
Y Thiên Linh cùng thanh niên mặc kim bào mắt trợn tròn, đây chính là An Dược Hoàng, Tiêu Phàm lại dám nói chuyện với hắn như thế, đây không phải muốn chết sao? Ngược lại sắc mặt Lê Ngự rất bình tĩnh, hắn nghe từ các Luyện Dược Sư khác, cũng biết rõ giữa An Dược Hoàng cùng Tiêu Phàm có chút ít ân oán.
- A, thật ngại quá, ta không nhận ra, hóa ra là đại danh đỉnh đỉnh An Dược Hoàng đến.
Tiêu Phàm ra vẻ kinh ngạc, ánh mắt rơi vào trên người An Dược Hoàng.
Có điều con ngươi kia không mảy may có ý kính trọng nào, ngược lại có một tia khinh thường.
Mặc kệ An Dược Hoàng có tài luyện dược lợi hại cỡ nào, một người không hiểu thế nào là khiêm tốn học hỏi, Tiêu Phàm sẽ không tôn kính hắn.
Bởi vì người như vậy, căn bản không đáng để hắn tôn trọng.
Nghe thấy lời Tiêu Phàm, An Dược Hoàng mặt đỏ tới tận mang tai. Hắn đường đường là Thất Phẩm Đỉnh Giai Luyện Dược Sư, đến vấn đề của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thuong-sat-than-truyen-chu/3840081/chuong-358.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.