Ai cũng không ngờ tới Tiêu Phàm bị thương nặng lại còn dám hò hét Chiến Hồn Học Viện Vương Đạo Minh.
Nhưng trừ Vương Đạo Minh, ở đây không có một ai dám khinh thường Tiêu Phàm, bởi vì bọn hắn là tận mắt nhìn Tiêu Phàm giết Tần Đao.
- Vân sư huynh, sợ cái gì, hắn chỉ là một Chiến Vương cảnh trung kỳ chẳng lẽ còn có thể đối phó nhiều người chúng ta như vậy? - Đúng vậy, Vương Đạo Minh chúng ta còn không có sợ qua ai, không thể bị một Chiến Vương cảnh trung kỳ thụ thương chấn nhiếp, trước diệt hắn rồi nói.
- Nhìn bộ dáng hắn như này khẳng định không có sức phản kháng, chỗ nào còn có thể giết chúng ta.
Người Vương Đạo Minh rốt cục nhịn không được, bắt đầu la ầm lên, ngươi một lời ta một câu, bọn hắn không tin Tiêu Phàm có thể giết Chiến Hoàng cảnh. Cho dù có như thế, bản thân hắn đã bị trọng thương cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của bọn hắn.
- Tiểu tử, ngươi rốt cuộc là ai?
Vân Chước hít sâu một hơi, trong mắt lóe lên một tia chán ghét. Tiểu tử này dám lừa gạt hắn, thiếu chút nữa thì tin hắn rồi.
Đế Minh mấy người kia đương nhiên sẽ không nhắc nhở, bọn hắn ước gì người Vương Đạo Minh đi hỗ trợ giết Tiêu Phàm.
Tu sĩ bốn phía cũng sẽ không nhắc nhở, bởi vì con ngươi Tiêu Phàm băng lãnh liếc nhìn bọn hắn, lộ ra một loại băng lãnh thấu xương. Bọn hắn không biết Tiêu Phàm đến cùng còn có lực lượng gì để ứng phó với người Vương Đạo Minh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thuong-sat-than-truyen-chu/3840065/chuong-342.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.