Chương trước
Chương sau
Nhìn trên khán đài cái kia giống như từ trong cổ tích đi ra công chúa, nhìn cái kia hai bàn tay năm ngón như từng đầu tinh linh nhảy múa trên mỗi phím đàn, mỗi lần đều tạo ra từ đạo âm điệu bay bổng du dương tràn đầy thiếu nữ cảm xúc bao phủ toàn trường khiến cho toàn bộ người nghe đều nhắm mặt hưởng thụ
Tại trên khán đài lúc này, Trần Hinh Hinh cũng đang vô cùng chuyên trú, vô cùng tập trung truyền đạt bản thân cảm xúc vào từng giai điệu, từng phím đàn, đây là cảm xúc ham muốn của nàng, mong muốn có một người bạn tri kỉ có thể hiểu rõ âm luật, hiểu rõ piano cùng nàng một chỗ đàn tấu.
Tuy nói là trên thế giới này có vô số người học piano, nhưng để nói tới người có thể đưa cảm xúc của mình truyền vào âm nhạc như Trần Hinh Hinh hầu như rất ít, mà những cái kia nổi tiếng người chơi piano thì trình đôn với thân phận lại quá cao khó có thể khiến Trần Hinh Hinh làm quen được.
Vì vậy mà Trần Hinh Hinh vẫn luôn mong muốn có một người có thể cùng nàng đàn tấu, cùng nàng chia sẻ âm nhạc mỗi ngày, do đó mà cảm xúc nàng truyền vào trong mỗi giai điệu mới cho người ta cảm giác cô độc, mong muốn
Mà Trần Hình Hinh không biết, cũng vì nàng những cảm xúc này mới có thể khiến Vô Thường Hy cản thấy xúc động, thân là một cái xuyên việt người, hơn nữa kiếp trước kiếp này đều thiếu tình thương, tình cảm, dẫn đến Vô Thường Hy đối cả thế giới đều vô cùng xa cách, nếu không phải gặp được Hạ Bối Vy, lúc này hắn vẫn là cái kia không có tình cảm Vô Thường Hy, do đó hắn rất thấu hiểu cảm giác cô độc, và mong muốn có được một người thân, người thương là như nào.
Nhìn trên khán đài Trần Hinh Hinh, nghe lấy nàng đàn tấu, Vô Thường Hy vậy mà sinh ra một loại động tâm cảm giác, nhưng mà cũng rất nhanh bị hắn bỏ đi, rồi bắt đầu chăm trú lắng nghe lên tới.
Đợi khi trình diễn kết thúc lúc, toàn trường liền vang lên tiếng vô tay như sấm, ngay cả chưa từng vỗ tay Vô Thường Hy cũng không nhịn được vỗ tay
Cùng lúc đó, người dẫn chương trình cũng nhanh chóng đi lên khán đài, nhìn xuống hưng phấn mọi người cười cười nói
"Mọi người thấy vừa rồi chúng ta Hinh Hinh giáo hoa trình diễn như nào a"
"Tuyệt!!!!"
Dẫn trương trình vừa nói xong, bên dưới liền đồng thanh vang lên tiếng hô, cái này so Lạc Băng Uyển Nhi biểu diễn còn nhiệt liệt
"Ha hả, đó là đương nhiên, dù sao chúng ta giáo hoa cũng từng đạt giải nhất thi Piano toàn quốc đó a. Được rồi, cũng không để mọi người chờ đợi lâu, bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu tiết mục rút thăm để chọn ra người may mắn có thể cùng Trần Hinh Hinh giáo hoa cùng đàn tấu"
Nghe vậy, bên dưới lại là một tiếng gieo hò, ai cũng muốn mình được cùng nữ thần đàn tấu, nhưng tất cả đều sợ mình đàn không tốt hoặc không biết đàn khiến tiết mục này bị phá hủy.
Ban biên tập của đã lường đến trường hợp này, vì vậy họ đã sắp xếp sẵn một người biết đàn Piano lên cùng Trần Hinh Hinh đàn tấu, tuy là không thể hay bằng Trần Hinh Hinh, nhưng cũng là chuyên nghiệp, cái kia quay số chọn người may mắn cũng chỉ là ngụy trang, quay kiểu gì cũng sẽ là vào người được sắp xếp sẵn.
Vốn mọi việc cũng sẽ theo ban biên tập chương trình dàn xếp, nhưng mà khi Trần Hinh Hinh đi lên nhấn vào cái kia nút quay số một khắc này, mọi việc đã bắt đầu theo một chiều hướng khác phát triển.
Chỉ thấy trên màn hình dần dần lướt qua vô số cái tên, lướt qua vô số gương mặt, trong đây là toàn bộ học sinh của Quốc Gia đại học, số lượng lên tới gần 8000 người, có thể thấy chọn ngẫu nhiên thì mỗi người xác xuất thắp tới đang thương.
Chỉ khi được ban biên tập dàn xếp từ trước mới có thể cố định một người, nhưng ai lại nghĩ rằng, đúng vào lúc này, ban biên tập thiết kế lại xảy ra chút trục trặc khiến cho cái này giả random trở thành thật random.
Mà người được chọn sẽ là, Vô Thường Hy!
Nhìn trên màn hình cái kia giống mình y hệt nam tử, nhìn cái kia "Vô Thường Hy" ba chữ, Vô Thường Hy cũng có chút ngạc nhiên, hắn không nghĩ vậy mà cũng có thể chọn chúng hắn
Không chỉ có hắn ngạc nhiên, ở đầy còn có Hạ Bối Vy cũng rất ngạc nhiên, còn có cả Trần Hinh Hinh và dẫn chương trình, mà ngạc nhiên nhất không ai ngoài ban biên tập, bây giờ một đám đang vô cùng mộng bức, luống cuống tay chân.
Hiện trường yên tĩnh một chút, tiếp đó liền là liên miên thảo luận
"Oa, cái kia nam sinh thật may mắn a, vậy mà được chọn chúng"
"Ân ân, Hinh Hinh học tỷ là ta thần tượng, ta học piano mong được cùng tỷ ấy đồng tấu, nhưng vẫn không được chọn, cái kia nam sinh cũng quá may mắn đi"
"Không ai chú ý cái kia nam sinh thật đẹp trai sao"
"Không phải đẹp trai mà là siêu cấp đẹp trai, soái tới kinh thiên địa a"
....
Nghe được xung quanh nghị luận, Hạ Bối Vy liền một mặt kinh ngạc, che miệng nhìn Vô Thường Hy
"Thân ái, ngươi...,ngươi vậy mà được chọn, quá bất khá tư nghị đi"
Nhìn xem mình tiểu bạn gái cái kia kinh ngạc mà há ra cái miệng nhỏ, Vô Thường Hy liền bất đắc dĩ cười, nhún nhún vai
"Ta cũng không biết a"
Trên khán đài, phản ứng lại dẫn chương trình mới lần nữa mở miệng
"Xin chúc mừng vị bạn học này được chọn cùng chúng ta giáo hoa biểu diễn, không biết ngươi có nguyện ý lên cùng Hinh Hinh giáo hoa đàn tấu"
Cái này dẫn chương trình cũng thật thông mình, nói như vậy liền là biến tướng nói nếu biết đàn thì hẵng lên, nếu không biết đàn thì có thể từ chối, mà người hiểu việc chắc chắn sẽ từ chối, trừ khi bản thân hiểu đàn Piano hoặc là đầu óc không biết suy nghĩ, mê luyến Trần Hinh Hinh muốn được cùng nữ thần tới gần.
Hạ Bối Vy cũng không biết mình thân ái có hiểu đàn Piano không, do đó nàng cũng rất muốn mình bạn trai từ chối, một phần là lo lắng hắn không hiểu Piano, sau đó bị xấu mặt, một phần khác là do tư tâm, đơn giản là ghen, không muốn thấy mình nam nhân cùng nữ nhân khác mà thôi.
Không biết cái khác người ý nghĩ, Vô Thường Hy trầm tư một hồi liền đáp lại
"Ân, có thể, ta cũng hiểu chút Piano"
Vô Thường Hy trong thời gian cha mẹ không ở bên, cả kiếp trước kiếp này, hắn đều làm rất nhiều việc để giết thời gian, mà trong đó, nhạc cụ là một loại, không nói hắn biết tất cả các loại nhạc cụ, nhưng mà Piano, Guitar, trống, sáo, đàn điện tử gì gì đó hắn đều có học, mà dựa vào hắn trí thông minh cũng rất dễ học được những thứ này.
Sau đó, Vô Thường Hy liền trong người khác kinh ngạc ánh mắt, dần dần đi lên khán đài, đi tới Trần Hinh Hinh bên cạnh, nhếch môi nói
"Không ngờ a, vậy mà chọn chúng ta"
Nghe vậy, lấy lại tinh thần Trần Hinh Hinh cũng kinh ngạc mở miệng
"Ân, ta cũng không nghĩ tới, đặc biệt ta cũng không biết Thường Hy nam thần của chúng ta lại còn biết đàn Piano a, ngươi quả thật là quá điệu thấp "
"Biết sơ sơ a" Nghe Trần Hinh Hinh nói vậy, Vô Thường Hy liền nhàn nhạt cười, sau đó nhìn Trần Hinh Hinh
Giống như hiểu hắn nói gì, Trần Hinh Hinh liền cầm ra nhạc phổ, đặt lên trên dàn Piano, cười nói
"Chúng ta sẽ sử dụng đoạn nhạc phổ này"
Quan sát đoạn kia nhạc phổ một hồi, Vô Thường Hy liền nói ra
"Có thể"
Nghe vậy, Trần Hinh Hinh liền mỉm cười, ra hiệu cho dẫn trương trình đi xuống
Thấy thế, dẫn trương trình nhanh chóng nói một chút giới thiệu lời nói, sau đó nhanh chóng đi xuống để lại khán đài cho hai người này.
Cũng vào lúc này, Vô Thường Hy và Trần Hinh Hinh cùng ngồi xuống ghế, đặt tay lên phím đàn.
Hít sâu một hơi, Trần Hình Hinh liền nhìn Vô Thường Hy cười
"Bắt đầu!"
Nói xong, Trần Hinh Hinh liền trước tiên bắt đầu đàn tấu, của nàng thon dài năm ngón bắt đầu từ từ tại trên một nửa Piano du tẩu tạo ra từng đạo êm tai giai điệu, khác với lúc trước ẩn chứa cô độc, mong muốn cảm xúc, lần này là một loại chờ mong, thấp thỏm cảm xúc, biểu hiện người diễn tấu cảm xúc có chút dao động.
Diễn tấu xong đoạn nhạc của mình, Trần Hinh Hinh liền mong chờ nhìn Vô Thường Hy, bên dưới khán đài một đám khán giả cũng đều mong chờ nhìn Vô Thường Hy, kể cả A Ly và Hạ Bối Vy cũng mong chờ nhìn trên khán đài cái kia nam nhân.
Không để mọi người chờ lâu, Vô Thường Hy cũng bắt đầu đàn tấu, âm thanh vang lên một khác này, toàn bộ đám người đều hít vào một ngụm khí lạnh, bổ vì nó quá êm tai, bên trong là một loại thanh khiết thoải mái cảm xúc khiến người ta như đưa thân vào một cái an tĩnh và yên lặng hồ nhỏ, giữa hồ là một đóa hoa sen, đu đưa dưới ánh trăng như đang hướng trong suốt thanh tịnh hồ nước nhảy múa, cùng hồ cùng làm bạn trải qua vô số tuế nguyệt luân hồi.
Cái này tràn đầy duy mỹ một màn khiến người nghe không nhịn được cảm xúc dâng trào, đặc biệt Hạ Bối Vy, nàng có thể cảm thụ được trong từng giai điệu phần kia ái tình, cũng như cái kia hoa sen chính là nàng, còn cái kia hồ nước chính là hắn. Cũng vì có nàng mà cái kia hồ nước mới không phải như vậy cô độc, buồn chán, điều này khiến Hạ Bối Vy vô cùng xúc động, trong bất tri bất giác nàng đã nhỏ xuống hai hàng nhiệt lệ, trong ánh mắt tràn đầy nhu tình nhìn trên kia thân ảnh, khóe miệng cũng nhếch lên ngọt ngào nụ cười, ghen tuông cảm xúc cũng tán đi không ít.
Nhưng nói tới kinh ngạc nhất là ai thì chính là Trần Hinh Hinh, nàng lúc này đã vô cùng chấn kinh, chấn kinh vì Vô Thường Hy tài hoa, chấn kinh vì hắn đánh đàn giỏi như vậy, còn chấn kinh vì nàng giống như đã tìm được tri kỉ.
Đợi tới nàng đàn tấu lúc, nàng liền vô cùng vui sướng đánh lên mỗi phím đàn, giai điệu vang lên cũng ẩn chứa của nàng vui sướng cảm xúc, kinh ngạc, thoải mái, như là bay ngàn dặm thiên nga tìm được bản thân chốn về, tìm được tri kỉ của mình..
Từng đạo cảm xúc này của Trần Hinh Hinh lại khiến Vô Thường Hy có chút giao động, trong giai điệu của hắn đã có chút biến đổi, cái kia hồ nước đã không bình tĩnh, đã có từng đạo gợn sóng xuất hiện, mà nơi đầu nguồn của gợn sóng đã xuất hiện một đầu thiên nga..
Bên dưới người nghe cũng có thể cảm nhận được những cái này cảm xúc, nhưng không biết nó cụ thể hàm nghĩa, nhưng mà Hạ Bối Vy thì khác biệt, nàng có thể cảm giác được, mình hình như có tình địch, cảm xúc ghen tuông liền bắt đầu nổi dậy, khiến nàng nhỏ nhắn môi đổ trong bất tri bất giác đã nhô lên cao cao.
Trình diễn vẫn tiếp tục, đám người vẫn hăng say hưởng thụ tường tiếng đàn, cho đến khi kết thúc, cả đám mới như từ trong mộng thức tỉnh, tràn đầy dư vị và thưởng thức.
Ngay sau đó, là kinh thiên động địa tiếng vô tay, ai cũng nguyện ý dâng lên nhiệt liệt nhất tiếng vỗ tay cho màn trình diễn này, cho cái kia hai người.
Đột nhiên, bọn hắn cảm thấy hai người này thật đẹp đôi, nam soái nữ mỹ, cùng ngồi dưới đàn piano, dưới anh trăng trở thành một đạo duy mỹ cảnh tượng khiến người ta không nhịn được ngưỡng mộ cùng ao ước
Còn Hạ Bối Vy thì đã ghen tuông banh nóc, vùi dấm bao phủ vạn dặm.
Đàn tấu kết thúc, Trần Hinh Hinh dùng một loại phức tạp ánh mắt nhìn Vô Thường Hy, sau đó cũng chỉ có thể hóa thành một lời
"Ngươi đàn rất tốt"
Nghe vậy, Vô Thường Hy cũng chỉ mỉm cười, nhẹ nói ra
"Ngươi đàn cũng rất tốt"
Sau đó, cả hai cũng chỉ nhìn nhau cười
Rất nhanh, lễ hội cũng coi như kết thúc, cáo biệt bằng hữu và Trần Hinh Hinh sau đo Vô Thường Hy liền cùng Hạ Bối Vy ra về.
Trước khi đi, Trần Hinh Hinh vẫn hướng hắn yêu cầu rảnh rỗi có thể cùng luyện đàn, mà hắn cũng đã đồng ý.
Điều này làm Hạ Bối Vy càng trở lên ghen.
Nhìn Vô Thường Hy bóng lưng đi xa, sau khán đài Lạc Băng Uyển Nhi ánh mắt có chút hứng thú và hiếu kì, sau đó nàng liền hướng bên cạnh một vị vệ sĩ nói ra
"Ngươi đi điều tra cái kia nam tử cho ta, đừng gây ra sự chú ý là được"
"Rõ, tiểu thư"
Bên cạnh đó, còn có một người khác nhìn Vô Thường Hy bóng lưng cười khổ, đó chính là Huỳnh Phúc
"Thể thao siêu thần, nhạc lý chuyên gia, Vô Thường Hy, ngươi là phương nào yêu nghiệt a"
Tại trong vô tận tinh không, cái kia bị phong ấn bạch sắc viên cầu liền có chút động tĩnh, còn lại tám cái xiềng xích cũng có biến hóa, trong đó một đạo xiềng xích liền xuất hiện từng đầu vết rạn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.