Chương trước
Chương sau
May là sau khi đi cùng một đoạn đường với cô gái ngày thì hắn đã hiểu ra được.
Hắn đã khám phá được một góc của ngọn núi băng đồ sộ, việc cần thiết bây giờ là phải không ngừng tìm hiểu.
“Ngươi… Được lắm!”
Vị thần có tâm cảnh như Tú Nhi mà cũng phải thốt ra ba chữ đó từ tận đáy lòng.
Nếu như người có khả năng thiên phú giỏi cao bất chấp tất cả để cầu tiến thì thật sự sẽ có tiềm lực vô hạn, khả năng lĩnh hội vô cùng đáng sợ.
Chẳng hạn như cái tên nhóc tên Triệu Bân này.
Nếu để hắn có được một chút tinh túy thì mọi chuyện sẽ vượt ngoài tầm kiểm soát.
Mặt trời xuống núi, trăng tròn lên cao.
Buổi tối trong Bí Phủ cũng rất đặc biệt, rất nhiều chỗ tỏa ra ánh sáng. Đó là những viên đá thủy tinh có thể phát sáng, dùng để thắp sáng, cộng thêm với mây mù lãng đãng nữa tạo ra nhiều màu sắc rất lạ. Rất nhiều đệ tử đến đây vào buổi tối, không phải là vì muốn tìm kiếm cơ duyên mà là muốn đến để ngắm cảnh.
Phần lớn mọi người đều rất nỗ lực, biết được sự quý giá của thời gian.
Dù là ban đêm nhưng cũng hiếm có ai lãng phí.

Vẫn có người từ cầu vòm đi ngang qua, liếc mắt nhìn xuống bên dưới.
Nói chính xác hơn là đối phương đang nhìn Triệu Bân.
Không sai, hắn vẫn còn đang đứng dưới sông, đến giờ vẫn chưa thấy động đậy gì hết.
“Ý cảnh gì mà phải lĩnh hội lâu đến thế?”
Man Đằng lẩm bẩm, hắn ta vẫn đang ngồi xếp bằng bên sông, cầm một miếng giẻ lau để lau chùi lang nha bổng. Không nói đến việc đầu óc hắn ta có lanh lợi hay không, nhưng con người hắn ta thì phải nói rất nghĩa khí, từ đầu đến cuối đều canh ở đó.
Mục Thanh Hàn cũng có mặt.
Tiểu sư đệ đang tập trung tinh thần, không thể bị làm phiền, sao nàng ta có thể không đến được.
Nàng ta không ngồi không mà vừa canh vừa nghiên cứu bí pháp.
“Các cô gái trẻ… thích gì hả?”, Man Đằng hỏi Mục Thanh Hàn.
Hình như tên to con này muốn tìm vợ thật rồi, mấy chiêu mà Kiếm Nam nói đều không dùng được, đã thế còn bị ăn đòn mấy trận vì thế, tốt hơn vẫn nên tìm một cô gái để hỏi, vừa hay bên cạnh có một cô gái.

“Hoa!”, Mục Thanh Hàn khẽ cười.
Cả Thiên Tông đều biết chuyện của Man Đằng, sao nàng ta có thể không biết được.
Thấy hắn ta to con vậy thôi chứ thực tế rất ngây thơ, nếu không thì… Hắn ta cũng không chạy đi đánh đệ tử nữ rồi.
“Hoa gì cũng được hả?”, Man Đằng lại hỏi.
“Tốt nhất đừng nên tặng hoa hành và hoa cúc!”, Mục Thanh Hàn ho gượng.
“Ta hiểu rồi”.
Man Đằng cười toe toét, nhanh tay cất lang nha bổng rồi bỏ đi mất.
Mục Thanh Hàn lắc đầu, mỉm cười, liếc nhìn Triệu Bân một cái rồi tiếp tục vùi đầu nghiên cứu bí pháp.
Triệu Bân vẫn không có dấu hiệu sắp tỉnh lại.
Dưới ánh trăng, nước sông lấp lánh, trên người hắn cũng có ánh sáng phát ra.
Sở Vô Sương từng đi ngang qua, từng liếc mắt nhìn, nhưng không bao lâu lại âm thầm bỏ đi. Cô ta cùng tò mò rốt cuộc Triệu Bân đang tìm kiếm ý cảnh gì mà đến giờ vẫn chưa tỉnh lại, theo cô ta thấy thì chắc là không tầm thường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.