E là điều quỷ dị của lịch sử, trong lúc mơ hồ, đã bị đảo lộn rồi.
“Ông trời… Không nhúng tay vào sao?”, Nguyệt Thần ngước mặt lên trời.
Chuyện đi ngược lại với quy tắc thế này thì chắc Trời cao cũng sẽ không cho phép.
Vẫn còn một khả năng nữa, đó là vị thần đó đã vượt cả Trời.
Vì vậy nên, đến Trời cao cũng không bắt được.
Vậy thì quá đáng sợ rồi!
Nguyệt Thần liếc nhìn mặt trăng của mình, đến giờ mà nó vẫn còn thì đúng là quá may mắn rồi!
Sau đó Nguyệt Thần lại nhìn sang Triệu Bân, ánh mắt vô cùng sâu thẳm.
Đến cả vị thần cao hơn cả Trời cũng gửi lời chúc phúc, nhóc con nhà ngươi sắp bay lên trời rồi à? Rốt cuộc là nguyên nhân gì? Rốt cuộc Triệu Bân có thân phận gì mà lại khiến vị thần đó bất chấp vượt qua không gian, thời gian, cũng muốn thêm thêm vào cho số mệnh của hắn.
“Cởi, ta cũng cởi!”
Trong ý cảnh, Triệu Bân đã cởi giày ra.
Vì là hành động trong tiềm thức nên giày cũng là giày ảo.
Cô gái của Linh tộc đã dừng lại, đứng trên mặt đất giống như một bức tượng băng, không hề động đậy.
Triệu Bân thì đứng bên cạnh nàng ta giống như một bức tượng, cũng đứng rất thẳng.
Có lúc, hắn còn liếc mắt nhìn sang đối phương
Hắn có thể thấp thoáng nhìn thấy được nửa khuôn mặt của cô gái.
“Sao lại trông quen thế nhỉ?”
Triệu Bân lẩm bẩm, lúc muốn nhìn lại cho rõ thì đã bị một ánh sáng mờ ảo che chắn.
Vì đạo hạnh của hắn vẫn còn quá non
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thuong-luan-hoi/940709/chuong-1415.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.