Chương trước
Chương sau
Tiếp theo hắn lại luyện binh khí.
Tử Lệ binh tinh có công hiệu thần kỳ, kiếm uy của kiếm Long Uyên mỗi ngày đều tăng lên rất nhiều.
Là chủ nhân của kiếm Long Uyên, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng sự thay đổi của thanh kiếm, dường như nó sắp chạm vào giới hạn của chính mình rồi, có lẽ binh khí cũng có phân chia cấp bậc, mà cấp bậc của kiếm Long Uyên bây giờ chắc cũng đã tăng đến một cột mốc nào đó để đột phá.
“Tiểu sư đệ”, trong lúc hắn đang luyện binh khí thì lại đột nhiên nghe thấy ngoài phòng có tiếng gọi.
Tiếng gọi đó là của Mục Thanh Hàn, nàng ta không gọi lớn, dường như đang cố ý hạ thấp giọng mình xuống.
Triệu Bân thu kiếm, mở cửa sổ ra.
Mục Thanh Hàn ở phòng đối diện cũng đã mở cửa sổ, bây giờ nàng ta đang nhìn ra ngoài.
Vân Yên lại mộng du, cô ta đang nhẹ nhàng nhảy múa dưới ánh trăng sáng, điệu múa duyên dáng sống động, hơn nữa còn có thêm chút sắc thái huyền ảo mộng mị, khiến cho Triệu Bân trong chớp mắt ngẩn ngơ.
Thì ra sư tỷ gọi hắn là muốn để cho hắn thưởng thức điệu múa của sư phụ!
Không thể phủ nhận điệu múa của Vân Yên đẹp vô cùng, nhìn cô ta lúc này giống như một con bướm đang bay dập dìu trong gió xuân vậy.
Người của đỉnh Tử Trúc thật sự rất thú vị, một sư phụ không bình thường dạy dỗ hai đệ tử tỉnh táo, sư phụ đang nhảy múa thì hai đệ tử đứng thưởng thức, trầm trồ sư phụ của mình thật đa tài đa nghệ, chắc chẳng có một đỉnh núi nào trong Thiên Tông lại xảy ra chuyện như thế này.
Khung cảnh tươi đẹp lại còn phảng phất chút hương thơm.
Đã hiếm thấy sư phụ nhảy múa, mà sư phụ nhảy múa thoát y lại càng hiếm thấy hơn.

Đúng vậy, chính là nhảy múa thoát y.
Trong nháy mắt, khung cảnh đẹp huyền ảo trước mặt đã thay đổi, chiếc áo khoác mỏng nhẹ như cánh ve của sư phụ đã rơi xuống, chính là do tự tay sư phụ nhanh nhẹn cởi ra, nhưng điệu múa vẫn chưa kết thúc, sư phụ vẫn đang đứng đó bất chấp tất cả để nhảy múa, tư thái tao nhã, đẹp tựa thiên tiên.
“Đóng cửa sổ lại đi!”, Mục Thanh Hàn trừng mắt nhìn Triệu Bân, lời này nàng ta cũng thấp giọng để nói, sau đó nàng ta từ cửa sổ nhảy ra ngoài, tay cầm áo choàng quấn lên người của Vân Yên.
“Thật là thú vị”, Triệu Bân ho khan một tiếng, cũng nhanh chóng đóng cửa sổ lại.
Cái gì nên xem thì xem, cái gì không nên xem thì tốt nhất vẫn nên tránh xa.
Chuyện này nếu như bị phát hiện thì Mục Thanh Hàn rất có thể sẽ bị sư phụ cho ăn đòn, ngủ thì cứ ngủ đi, còn dám rủ sư đệ ra xem sư phụ múa thoát y?
“Mộng pháp phản phệ đáng sợ như vậy sao?”
Triệu Bân lẩm bẩm, một cao thủ cảnh giới Địa Tạng đỉnh phong lại bị bí pháp phản phệ tới mức không còn chút mặt mũi nào.
Nhưng đây chỉ mới là bề nổi mà thôi.
Theo như Nguyệt Thần nói, nếu như thật sự bị mộng pháp phản phệ thì hậu quả sẽ còn khủng khiếp hơn thế này rất nhiều.
Trong trí nhớ của cô ta, từng có một thần minh tu luyện mộng pháp sau đó bị kẹt lại trong mộng và bị ma hóa, tuy nhiên chiến lực của vị đó lại không mạnh cho nên đã bị một vị thần kỳ bí khác trấn áp, bây giờ không rõ sống chết thế nào.
Sáng sớm Mục Thanh Hàn đã phải bận rộn trong bếp nhưng vẫn không quên đe dọa Triệu Bân, chuyện sư phụ nhảy múa chỉ có hai người bọn họ biết, nếu như để cho người thứ ba biết thì sư phụ nhất định sẽ nổi cơn thịnh nộ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.