Chương trước
Chương sau
Sau bữa ăn, Triệu Bân trở về phòng trước.
Như thường lệ, hắn khóa chặt hết tất cả cửa ra vào và cửa sổ để đề phòng cháy, đề phòng trộm và đề phòng sư phụ của mình.
Sau đó hắn đã phân thân để tiếp tục làm các bộ phận xe nỏ.
Có thêm nhiều người thì dễ làm việc hơn, mà bản thân Triệu Bân chẳng qua cũng chỉ tiêu hao thêm một ít chân nguyên mà thôi, hắn có đan hải cho nên không cần lo chuyện cạn kiệt chân nguyên, hơn nữa hắn còn có đủ dược hoàn để bổ sung chân nguyên, bên cạnh hắn còn có hồ lô tím vàng đang ra sức hấp thu linh khí và tinh chiết ra linh khí thuần túy nhất phối hợp với dược hoàn.
Phân thân bận rộn mà bản thể cũng không nhàn rỗi, hắn đang thử thông linh với Đại Bằng.
Đây là điều mà hắn nhất định phải làm hàng ngày.
Vẫn như mọi khi, thuật thông linh của hắn đã bị ngăn cản, dường như luôn có một nguồn năng lượng kỳ bí triệt tiêu lực thông linh của hắn, hoặc là do Đại Bằng vẫn còn chưa hồi phục cho nên thuật thông linh mới không hoạt động.
Không thi triển thuật thông linh nữa, Triệu Bân lại theo dõi tình hình bên trong chiếc nhẫn ma.
Trên quan tài băng ngọc lạnh lẽo, Liễu Tâm Như đang nằm yên giống như một mỹ nhân băng giá.
Đáng tiếc không hề có dấu hiệu nào cho thấy nàng sẽ tỉnh dậy, cho dù có Tuệ Tâm Châu thì cũng chưa chắc có thể khiến cho nàng tỉnh dậy.
“Đan Tỉnh Thần”.
Triệu Bân hít sâu một hơi rồi lẩm bẩm, vẫn phải có loại đan dược đó mới được.

Hắn đã từng hỏi lão Trần Huyền, nhưng ông ta cũng không có đan dược cao cấp như vậy, đan Tỉnh Thần 4 vân không phải là thứ có thể dùng tiền để mua được dễ dàng, ở Thiên Tông thì đan dược còn có giá trị hơn cả tiền bạc.
Nghĩ một lát, hắn lại xếp bằng ngồi xuống.
Hắn đã bị treo trên cây cả một ngày, nhưng hắn không chỉ tốn thời gian lắc lư ở trên cây mà còn tranh thủ lĩnh hội thuật Thiên Nhãn thuấn thân, so với những bí thuật mà Nguyệt Thần đã dạy cho hắn thì bí thuật này lại càng khó hiểu hơn, cho tới tận bây giờ hắn vẫn chưa thể hiểu được thấu đáo.
“Thực lực của ngươi đã nghịch thiên lắm rồi”.
Nếu Nguyệt Thần tỉnh dậy thì chắc chắn cô ta sẽ đánh giá hắn như thế.
Thuật Thiên Nhãn thuấn thân không phải là bí thuật bình thường, đừng nói là hiểu thấu đáo, ngay cả muốn hiểu bề nổi của nó cũng không hề dễ dàng, Triệu Bân vừa mới tiếp xúc với nó mà đã có thể thành công hiểu được một chút vậy là đã có thể tự mãn với toàn thiên hạ rồi, nếu đưa bí thuật này cho Đại Hạ Hồng Uyên nghiên cứu thì chưa chắc ông ta có thể hiểu được dù chỉ một chút.
Khi trời đã rất khuya thì Triệu Bân mới đứng dậy.
Hắn khẽ quát một tiếng, lại thi triển thuật thuấn thân, động tác của hắn đã thuần thục hơn nhiều.
Thép tốt thì mới có thể tạo nên kiếm sắc, trong hai lần thi triển đầu tiên do nhãn lực của hắn được sử dụng không đúng chỗ cho nên đã hao phí rất nhiều, lúc này cảm ngộ của hắn đã càng lúc càng sâu sắc cho nên thuật thuấn thân của hắn cũng càng lúc càng chính xác hơn.
“Lại hết rồi”.
Triệu Bân nhìn bình ngọc, linh trấp Thiên Nhãn đã cạn sạch.
Theo hắn tự tính thì mỗi một bình linh trấp Thiên Nhãn tốn hơn mấy trăm vạn lượng, nếu như hắn không tu luyện kỹ càng bí thuật này mà để cho nhãn lực tiêu hao quá nhiều thì chẳng những hắn cần thời gian để phục hồi mà còn cần có rất nhiều tiền để mua linh trấp Thiên Nhãn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.