Chương trước
Chương sau
Chuyện tiếp theo thì cũng không khó tưởng tượng, roi dài đã được vệ binh rút ra để trấn áp đám người này. Mấy lão già này đều là người đến tầm bảo, không sai đi đâu được, chỉ đáng tiếc bọn họ không chọn được nơi tốt để tìm bảo bối cho nên mới bị vệ binh bắt được khi đang đào tới phủ thành chủ, vậy mà đám người này còn già mồm gào to. Giờ phút này tất cả đều đã bị treo lên, ngay cả cảnh giới Địa Tạng cũng không tính là gì, bởi vì trong phủ thành chủ cũng có không ít cảnh giới Địa Tạng, muốn bắt người vô cùng dễ dàng.

"Ai muốn chuộc người thì phải để tiền lại".

Ngay sau đó, từ trong phủ thành chủ truyền ra một mệnh lệnh.

Ai cũng hiểu, thành chủ thành Mộ Quang đang muốn kiếm thêm một khoản kha khá!

Đến đào kho báu hả, ta cho các ngươi đào.

Nhưng đến thì dễ còn đi thì khó lắm, sẽ không ai có thể rời đi nếu không để lại một chút máu.

Về phần cần để lại bao nhiêu máu mới được phép rời đi thì còn tùy thuộc vào tâm trạng của thành chủ.

Thành chủ hạ lệnh, ai dám không theo?

Có không ít người đã cầm tiền tới chuộc người.

Triệu Bân là một trong số đó, hắn may mắn không bị bắt, vừa đi ra đã nhìn thấy cảnh tượng bạn của mình bị thành chủ bắt được, hắn phải lấy tiền chuộc bạn mình lại, bởi vì lão già râu chữ bát đối với hắn rất tốt.

"Tên nhóc nhà ngươi đã chạy đi đâu vậy?"

Thấy Triệu Bân, lão già râu chữ bát thổi thổi hàm râu, trừng mắt nhìn hắn rồi hỏi.

"Đi tiểu đó".

Triệu Bân hít sâu một hơi, tìm ra được một lý do hết sức tươi mát thoát tục.

Lão già râu chữ bát trợn mắt, lão ta tin hắn mới là lạ, đi tiểu gì mà tới ba ngày hai đêm? Hơn nữa, lão ta nhìn Triệu Bân cũng cảm thấy rất khác lạ, mới ba ngày không gặp mà dường như hắn đã thay đổi rất nhiều.

Đêm nay, cả hai đều không làm chuyện gì tốt đẹp.

Thiên Nhãn của Triệu Bân đã khôi phục, võ hồn lại được cường hóa cho nên năng lực của Thiên Nhãn cũng càng lúc càng mạnh, khả năng nhìn xuyên thấu cũng được nâng cao, sao có thể không đến sòng bạc kiếm tiền được chứ? Hai người phối hợp vô cùng ăn ý, để an toàn thì hai người đã giả trang rồi thay phiên nhau vào trong hốt bạc, tất cả các sòng bạc lớn nhỏ ở thành Mộ Quang đêm nay đều vang lên tiếng người tụ tập chửi tục không ngớt.

Tới sáng sớm thì hai người mới dừng tay.

Sau đó hai người lại chia nhau ra đến các cửa hàng trong thành.

Bọn họ đi mua tài nguyên tu luyện, chẳng hạn như đan dược và dược dịch, loại nào cũng mua một đống lớn, tiêu tốn không ít bạc nhưng chẳng có ai đau lòng, một đêm qua bọn họ đã hốt được ở các sòng bạc đến mấy chục vạn lượng.

"Khởi hành", lão già râu chữ bát đi trước nói.

Triệu Bân đi theo sau, cùng lão ta đi tới Huyễn Vụ U Lâm.

Chỉ cần đi về hướng bắc, đối với hắn cũng thuận đường, nếu như ở hướng khác thì hắn đã không có thời gian để đi bộ, bởi vì hắn còn phải gấp rút đến Thiên Tông. Tính thời gian và lộ trình thì hẳn hắn đã đến rất gần nơi đó rồi.

Ngẩng đầu nhìn trời, có rất nhiều thú cưỡi đang bay.

Trên mặt đất cũng có rất nhiều thú cưỡi đang lao đi, tất cả đều đi về hướng bắc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.