Chương trước
Chương sau
Tốt hơn vẫn nên đau đớn một chút, có đau đớn thì mới có sự lột xác, cũng giống như quá trình luyện thể vậy, quá trình đau đớn cũng chính là quá trình niết bàn. Thanh Loan năm màu không thể cầu, có năng lực cường hóa võ hồn, đây đúng là vận may của hắn! Sau chuyện này thì đồng cấp cảnh giới trên toàn cõi nhân gian sẽ không ai có thể so sánh được với hắn.

Không biết bao lâu thì ánh sáng trên người Triệu Bân mới bắt đầu tiêu tán.

Hang động khổng lồ lại chìm vào bóng tối, không còn gì khác ngoài tiếng nước chảy.

"Đây là đâu?"

Tiếng lẩm bẩm của Triệu Bân đột nhiên vang lên.

Trong bóng tối, dường như hắn lại nhìn thấy một vùng đất thần tiên rộng lớn, những con Thanh Loan năm màu đang nhảy múa trên không trung hết sức linh hoạt, mỗi một động tác của nó đều đi kèm với thanh âm véo von nhịp nhàng, kỳ ảo đẹp đẽ, đan xen vào nhau như một tiên khúc, chỉ cần nghe thôi cũng cảm thấy vui vẻ hạnh phúc, chớp mắt ngộ ra được nhiều đạo lý đời người.

Chính trong trạng thái này hắn mới từ từ mở mắt.

Trước mặt của hắn... chỉ có bóng tối hiu quạnh, giống như nơi suối vàng của cõi u minh.

Nhưng cho dù không có ánh sáng thì hắn vẫn có thể nhìn thấy rõ khi tỉnh lại, Thiên Nhãn của hắn đã khôi phục, hơn nữa còn tinh anh hơn trước, mà thứ khiến cho hắn ngạc nhiên nhất chính là võ hồn của mình, một võ hồn tinh túy không chút tạp niệm.

"Chuyện này..."

Triệu Bân ngồi dậy, sửng sốt hồi lâu.

Lúc này hắn mới nghĩ tới luồng ánh sáng nhiều màu kia, võ hồn của hắn lúc này cũng sáng bóng nhiều màu như vậy, toàn thân của hắn như vừa được tái sinh, thị lực, thính lực, tri giác, hồn lực,... tất cả dường như đều đã được cường hóa.

...

Sau lưng có tiếng nói: "Mau mau, đi lên hết đi".

Thành cổ Mộ Quang dưới ánh trăng lúc này khá náo nhiệt, có rất nhiều vệ binh cầm đao đang áp giải phạm nhân xếp thành hàng dài trên đường, những phạm nhân đó có một điểm chung là trên người đều lấm lem bùn đất, giống như vừa mới bò ra khỏi lòng đất vậy.

Khỏi phải nói, đúng là bọn họ vừa mới bò ra khỏi lòng đất.

Chính xác mà nói thì bọn họ đã bị vệ binh bắt từ dưới lòng đất lên.

Bởi vì dị tượng Thanh Loan phát sinh, có rất nhiều người tin rằng trong lòng đất nơi đây chắc chắn có chôn giấu bảo bối, đám người này hơn nửa đêm không ngủ chính là vì muốn tụ tập lại tầm bảo, cho nên mới bị vệ binh trong thành bắt được, chuyện này cũng là do thành chủ đích thân hạ lệnh.

Một tòa thành tốt thế này lại bị đánh ra một lỗ hổng, đang lo việc tòa thành sụp đổ thì lại có thêm biết bao nhiêu võ tu không lo tự mình tu luyện, chạy từ đâu tới đây gây thêm phiền phức cho thành chủ ta.

"Trời đất chứng giám, ta có luyện thuật độn thổ đâu?"

Trong số phạm nhân có một người gào to.

Người đó chính là lão già râu chữ bát. Đêm qua, lão ta cũng nhìn thấy dị tượng Thanh Loan, lão ta liền cho rằng trong lòng đất nơi đây có kho báu, cho nên không nhịn được mà độn thổ, sau đó ra sức đào sâu, kết quả trong lúc đang đào thì bị bắt.

"Trời đất chứng giám, ta có luyện thuật độn thổ đâu?"

Lão già râu chữ bát không phải là người duy nhất lên tiếng, những phạm nhân khác cũng bắt đầu tìm lý do.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.