Sau khi tính toán xong thì có vẻ hơi tuyệt vọng.
Khí thế Thiên Võ cũng phân đẳng cấp, như khí thế của hắn chính là đồ giả mạo, chỉ có cái vỏ bọc mà thôi.
Còn uy áp của Hùng Thương mới là uy áp Thiên Võ thật sự, không phải thứ mà hàng giả có thể đem ra so sánh được. Muốn thoát khỏi vòng vây bằng khí thế Thiên Võ thì rất khó, nếu như hắn là cấp Huyền Dương, còn có chút khả năng. Cấp Chân Linh mà dùng đến bí thuật này thì đừng nói đến thoát khỏi sự trói buộc, e là đến nhúc nhích cũng không được nữa.
“Nhóc con, đường xuống Suối Vàng chúng ta cũng có thể bầu bạn!”
Ánh mắt của lão già râu chữ bát đã u tối đến cực độ, không còn nhìn thấy hi vọng nữa.
Trong số những cao thủ Huyền Dương thì đã bị hút khô gần hết, sẽ nhanh đến lượt lão ta thôi. Triệu Bân không trả lời, hắn vẫn đang suy nghĩ cách phá vòng vây, đại thù vẫn chưa báo, sao hắn có thể cam tâm chịu chết được, càng vào lúc nguy hiểm thì càng phải bình tĩnh, vẫn còn có cơ hội được sống.
A...
Tiếng hét thảm vang lên thất thanh, giống như tiếng oan hồn ai oán.
Màn đêm u tối càng trở nên lạnh lẽo và chết chóc hơn bởi âm thanh thảm thương đó, lại một cấp Huyền Dương bị hút cạn, ai nấy cũng chết rất thê thảm, đến lúc chết vẫn còn thấy sợ hãi. Trong sự sợ hãi còn có cả sự ấm ức, họ thật sự không nên đi chuyến này, con đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thuong-luan-hoi/940171/chuong-877.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.