Chương trước
Chương sau
Sau khi tính toán xong thì có vẻ hơi tuyệt vọng.

Khí thế Thiên Võ cũng phân đẳng cấp, như khí thế của hắn chính là đồ giả mạo, chỉ có cái vỏ bọc mà thôi.

Còn uy áp của Hùng Thương mới là uy áp Thiên Võ thật sự, không phải thứ mà hàng giả có thể đem ra so sánh được. Muốn thoát khỏi vòng vây bằng khí thế Thiên Võ thì rất khó, nếu như hắn là cấp Huyền Dương, còn có chút khả năng. Cấp Chân Linh mà dùng đến bí thuật này thì đừng nói đến thoát khỏi sự trói buộc, e là đến nhúc nhích cũng không được nữa.

“Nhóc con, đường xuống Suối Vàng chúng ta cũng có thể bầu bạn!”

Ánh mắt của lão già râu chữ bát đã u tối đến cực độ, không còn nhìn thấy hi vọng nữa.

Trong số những cao thủ Huyền Dương thì đã bị hút khô gần hết, sẽ nhanh đến lượt lão ta thôi. Triệu Bân không trả lời, hắn vẫn đang suy nghĩ cách phá vòng vây, đại thù vẫn chưa báo, sao hắn có thể cam tâm chịu chết được, càng vào lúc nguy hiểm thì càng phải bình tĩnh, vẫn còn có cơ hội được sống.

A...

Tiếng hét thảm vang lên thất thanh, giống như tiếng oan hồn ai oán.

Màn đêm u tối càng trở nên lạnh lẽo và chết chóc hơn bởi âm thanh thảm thương đó, lại một cấp Huyền Dương bị hút cạn, ai nấy cũng chết rất thê thảm, đến lúc chết vẫn còn thấy sợ hãi. Trong sự sợ hãi còn có cả sự ấm ức, họ thật sự không nên đi chuyến này, con đường truy sát lại biến thành đường đến Suối Vàng.

Không biết từ lúc nào tiếng rên la mới dừng hẳn.

Hùng Thương vứt hai cái xác đi, nhìn sang lão già râu chữ bát, lão ta là cao thủ cấp Huyền Dương cuối cùng.

“Không ngờ cũng có chút huyết mạch đặc biệt, vậy thì tốt!”

Hùng Thương cười nguy hiểm, đôi mắt già nua hõm vào trong đầy u tối và tàn ác.



“Thiên Võ thì đã sao? Ngon thì thả ta ra, đánh tay đôi đi!”

“Giết bọn ta thì có gì giỏi đâu chứ, có ngon thì tìm Đại Hạ Hồng Uyên đánh một trận đi!”

“Thiên Võ của Đại Nguyên đều là rác rưởi!”

Tiếng mắng chửi của lão già râu chữ bát vang khắp núi rừng, lão ta đang mắng Hùng Thương.

Chắc là lão ta biết khó tránh được cái chết nên mới dám xấc láo, mới to gan như vậy. Giờ mà còn không mắng thì sẽ không còn cơ hội nữa, để khi đến cõi âm còn có thể nói phét rằng ông đây đã từng mắng cấp Thiên Võ.

“Một con kiến bướng bỉnh, lão phu rất thích!”

Hùng Thương nhếch môi cười, không có vẻ gì là giận dữ.

Ông ta lại nâng tay lên, xòe năm ngón tay lên, hướng về lão già râu chữ bát, ông ta không rảnh nổi giận với một tên tép riu.

Nhưng, lực hút vẫn chưa xuất hiện thì Hùng Thương đã hừ lên khó chịu.

Tiếp đó, ông ta lảo đảo, phun ra một ngụm máu lớn.

Chắc là vì đã cắn nuốt quá cực lực và quá nhiều nên đã xung đột với khí huyết bên trong cơ thể của ông ta, đương nhiên lúc đang trong trạng thái đỉnh cao thì không có gì phải sợ, nhưng vấn đề là bây giờ ông ta đang mang trong mình nội thương cực nặng.

Với tình trạng như thế, nếu tùy tiện hút thêm khí huyết thì sẽ bị phản phệ.

Vì ông ta hộc máu, khí huyết đột ngột giảm sút nên sự trói buộc của uy áp cũng đột ngột giảm mạnh.

“Mở… Cho ta!”

Triệu Bân đột ngột hét lớn lên, cố thi triển uy thế Thiên Võ.

Lúc nãy, hắn không thoát khỏi được sự trói buộc, bây giờ, vì sự trói buộc đã giảm nên hắn đã phá được.

“Đi!”

Triệu Bân kéo lão già râu chữ bát bỏ chạy.

“Mấy tên lâu la, các ngươi có thể chạy thoát được sao?”

Hùng Thương hừ lên lạnh lùng, tung một chưởng về phía Triệu Bân và lão già râu chữ bát, lực hút lại xuất hiện trở lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.