Trong sơn động là một mảng tối thui. Rất lâu sau, Triệu Bân mới cầm ống mồi lửa để đốt một đống lửa. 
Mà hắn thì ngồi khoanh chân một bên. 
Lúc trước đấu một chưởng với người mặc đồ đen bị chấn động nội thương, phải dùng chân nguyên để giữ ấm cơ thể. 
Ba canh giờ sau, hắn mở mắt ra. 
Sau đó, hắn triệu hồi sấm sét, bọc lấy đá sao sa, dùng ý nghĩ thâm sâu của luyện khí tôi luyện tạp chất. 
Rắc! Rắc! 
Đá sao sa không ngừng nứt vỏ đá không theo quy tắc nào mà rơi xuống từng mảnh. 
Quá trình này xảy ra rất chậm. 
Sắc trời hửng sáng, hắn mới luyện hết tạp chất của đá sao sa, chỉ còn lại vẫn thiết nhỏ bằng quả dưa hấu. Nó vẫn đen xì xì, nhưng nhìn kỹ thì có thể thấy hoạt tiết hình con rồng rất nhỏ, mơ hồ không rõ. 
“Phải tìm một lò luyện để nung chảy nó”, Triệu Bân lẩm bẩm. 
“Ngọn lửa bình thường cũng không nung được vẫn thiết vân rồng đâu”, Nguyệt Thần thản nhiên nói: “Ít nhất phải tới cấp thiên hỏa”. 
“Lửa cũng có phân cấp sao?”, Triệu Bân tò mò nói. 
“Thú hỏa, địa hỏa, thiên hỏa, chân hỏa, nghiệp hỏa, tiên hỏa, thần hỏa”. 
“Vậy thì sấm sét có phân cấp không?” 
“Cũng giống như lửa”, Nguyệt Thần nói bằng giọng đều đều: “Sấm sét của ngươi miễn cưỡng tính là cấp thiên lôi”. 
“Vậy là cũng cao cấp đấy chứ”. 
Triệu Bân cười hê hê, luyện khí sư kia của Liễu gia có một luồng thú hỏa không tệ, mà sấm sét của hắn thì lại tương đương với thiên hỏa. Đây chính là sự khác biệt khi cùng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thuong-luan-hoi/939312/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.