Chương trước
Chương sau



Triệu Bân trụ chân, vọt người nhảy lên chém xuống một kiếm.

Lão già mặc mãng bào nghiến răng nghiến lợi, một lần nữa cưỡng chế kích hoạt chân nguyên ngưng tụ thành một chiếc chuông vàng bao trùm lấy thân thể.

Một kiếm của Triệu Bân như bổ vào sắt đá, ngay lập tức cả người và kiếm đều bị chấn bay.

Triệu Bân hộc máu, mà lão già mặc mãng bào cũng không khá hơn là bao.

Chiếc chuông vàng bị Phách Thiên trảm của Triệu Bân chém trúng đã hoàn toàn bị nứt vỡ.

Phá!
Ma Tử lao đến bồi thêm một quyền khiến cho chiếc chuông vàng ngay lập tức nổ tung.

“Cút”.

Lão già mặc mãng bào vô cùng tức giận, đánh ra một chưởng hất văng Ma Tử, nhưng lão ta còn chưa kịp bỏ chạy thì Triệu Bân đã đánh tới, lưỡi kiếm thi triển Tru Tiên quyết sáng lên, xuyên thẳng qua ngực của lão già.

Tru Tiên quyết tự mang kiếm uy đáng sợ vô cùng, kiếm ý xâm nhập vào sinh lực của lão già khiến cho lão ta lại phun ra thêm một ngụm máu, lảo đảo lui về phía sau, còn chưa kịp thở thì Ma Tử lại đánh tới, một kiếm của hắn ta suýt nữa đã có thể đâm chết lão già mặc mãng bào.


Á!
Lão già mặc mãng bào gào thét, trên người tản ra ánh sáng.

Đó là một quầng sáng màu đen được thêm vào chân nguyên tinh túy có uy lực vô cùng, quầng sáng hất văng cả Triệu Bân và Ma Tử khiến cho cả hai nôn ra máu.

Ma Tử có nội lực yếu hơn Triệu Bân cho nên dưới bụng còn bị chấn rách ra một đường dài lạnh toát.

Lão yêu không dám ham chiến, chỉ liều mạng bỏ chạy.

Lão ta cũng không thể tiếp tục đánh, đánh nữa sẽ mất luôn cái mạng già.

“Còn muốn chạy?”, Ma Tử rút kiếm đâm tới.

“Cho lão chạy”, Triệu Bân không đuổi theo, hắn chỉ vung tay phóng ra mấy ngọn phi đao, trên mỗi ngọn phi đao đều có treo một lá bùa nổ, đều là bùa nổ cấp Huyền Dương.

Nếu là bình thường thì số bùa nổ này chắc chắn không thể gây ra thương tổn đối với một người có cảnh giới Địa Tạng tầng 8, ngay cả chân nguyên hộ thể cũng không thể phá được, nhưng bây giờ thì khác! Lão yêu bây giờ chính là một ngọn đèn trước gió, lúc nào cũng có thể tắt.

“Con mợ ngươi!”

Ma Tử mắng lớn một tiếng, vội hốt hoảng lùi lại.

Muốn phóng bùa nổ thì cũng phải báo trước chứ!
Ầm! Ầm!
Đáp lại lời của Ma Tử chính là một tràng tiếng nổ vang.

Bùa nổ đã nổ, lão già mặc mãng bào bị nổ đến mức xương máu văng tứ tung.

Ma Tử trốn không kịp cho nên cũng bị dư lực của bùa nổ oanh tạc trúng, lúc này hắn ta đã không còn phân biệt được rõ đông tây nam bắc, đầu óc ông ông hỗn loạn.

Ma Tử hết sức hoài nghi liệu có phải là cái tên Cơ Ngân này đang cố ý làm cho hắn ta bị nổ luôn hay không?
Khói pháo tan dần.

Lão già mặc mãng bào vẫn đứng sừng sững không ngã.

Đúng là lão ta vẫn còn đứng nhưng bộ dạng đã không còn ra hình người nữa, đầu óc của lão ta cũng đã không còn tỉnh táo, ngay lập tức bị Triệu Bân chém ngang một kiếm.

Trước khi chết lão ta vẫn rất không cam tâm, cũng hết sức hối hận, là do lão ta quản chuyện không nên quản cho nên ngay cả cái mạng già cũng không giữ được, thậm chí lão ta còn bị hai tên tiểu bối cảnh giới Huyền Dương giết chết, xuống dưới hoàng tuyền lão ta thật chẳng còn mặt mũi nào mà gặp lại sư phụ của mình.

Đến tận lúc này thì trời đất mới bình yên trở lại.

Triệu Bân cùng Ma Tử thở phào nhẹ nhõm, cả người đều ngã quỵ xuống đất.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.