Chương trước
Chương sau



Tiếng nổ lớn vang lên làm rúng động đất trời.
Triệu Bân và lão già mặc mãng bào đã đánh sập một ngọn núi, một đường trượt mạnh xuống chân núi.
Ngọn núi sụp đổ ngay lập tức.
Đống đổ nát của ngọn núi cũng bay tứ tung.
Nghe kỹ còn có thể nghe thấy tiếng hộc máu.
Lắng nghe cẩn thận hơn thì dường như còn có tiếng xương gãy vụn vang lên.
Ực!
Ma Tử lúc nãy đã rơi xuống từ trên không trung bây giờ nhìn thấy cảnh tượng này cũng không khỏi nuốt nước miếng, hắn ta thật sự đã đánh giá thấp Triệu Bân, con mợ nó lại còn có cách đánh giáp chiến thô bạo như vậy, từ trên cao phóng xuống với tốc độ cực kỳ khủng khiếp, còn phối hợp với bùa nặng thân, cuối cùng san bằng cả một ngọn núi, đánh như vậy sảng khoái đến mức nào kia chứ!
Không phải ai cũng có thể sử dụng lối đánh không cần mạng như vậy.
Ngay cả hắn ta cũng không dám.

Về phần Cơ Ngân, hắn dám làm như vậy là bởi vì hắn có năng lực tái sinh hết sức đáng sợ, chuyện khôi phục đối với hắn chỉ là vấn đề thời gian, nếu không thì hắn chắc chắn cũng sẽ không dám tùy tiện làm như vậy.

Nếu như thật sự muốn giáp chiến với cảnh giới Địa Tạng tầng 8 thì cho dù cả hai người liên thủ cũng không đánh lại, nếu như không có đồng lực đặc biệt thì cũng không thể nào tạo ra được một đòn tuyệt sát.
Thế thì đúng là chỉ còn có một cách này.
Mặc dù cách này rất nguy hiểm nhưng nó tốt hơn bất kỳ cách nào khác.
Nói dễ hiểu thì phải đâm cho lão già mặc mãng bào tơi tả trước rồi mới có thể tính tiếp.
Phụt! Phụt!
Đá vụn văng tung tóe khắp nơi khi hai người đáp đất, ai cũng hộc máu giàn giụa.
Lão già mặc mãng bào phun máu vào mặt Triệu Bân.
Mặt đối mặt, Triệu Bân cũng phun máu vào mặt lão già mặc mãng bào.
Khi bụi đá dần tản ra thì hai người cũng lộ ra bộ dạng tàn tạ.

Chân nguyên hộ thể của lão già mặc mãng bào đã bị đâm vỡ nát, tứ chi xương cốt của lão ta cũng đã vặn vẹo biến dạng.

Tình trạng của Triệu Bân cũng không khá hơn, tứ chi xương cốt, lục phủ ngũ tạng, kỳ kinh bát mạch của hắn đều đã gãy đứt, toàn thân đau đớn đến chết đi sống lại.
“Ngươi… ngươi điên rồi sao?”
Xem đi! Lão già mặc mãng bào có cảnh giới Địa Tạng tầng 8 quả nhiên không phải là dạng dễ bị đánh gục, lão ta đã bị đâm trúng một cách hung ác như vậy nhưng vẫn có thể đứng lên.

Lão ta phun ra thêm một ngụm máu, lộ ra nét mặt dữ tợn nhìn Triệu Bân, lão ta không ngờ Triệu Bân lại dám làm thế.


Lão ta là người từng trải, có tình huống nào mà lão ta chưa từng kinh qua đâu, thế mà cú đâm thẳng này lại khiến cho lão ta cảm thấy còn khủng khiếp hơn vừa trúng phải cấm pháp.
“Quả nhiên, cảnh giới Địa Tạng tầng 8 đâm không chết”.
Triệu Bân hộc máu đứng dậy, dùng hết sức lưu chuyển Vạn Pháp Trường Sinh quyết, nối lại kinh mạch đồng thời cũng định hình lại xương cốt, những thứ này có thể phục hồi, nhưng nội thương thì vẫn khó có thể phục hồi được trong thời gian ngắn ngủi, dù sao Vạn Pháp Trường Sinh quyết cũng không phải là bí pháp toàn năng, hoặc có lẽ là do hắn lĩnh ngộ chưa đủ sâu.
Phụt! Phụt!
Hai người liên tục lảo đảo, thất tha thất thểu, ai cũng bị đâm xuống đất rất thảm, ngay cả lưng cũng không thẳng lên nổi, miệng thì liên tục nôn ra máu, hơi thở cũng không thông suốt, không có thảm nhất, chỉ có thảm hơn.
Bang!
Ma Tử cũng đã đáp xuống, hắn ta không thể đứng yên thêm nữa.
Lúc nãy để câu giờ cho Triệu Bân giết Lữ Trác, hắn đã bị lão già cảnh giới Địa Tạng tầng 8 đánh tới mức không thể ngẩng đầu lên được, toàn thân lúc này đã máu me bê bết, vết thương bên ngoài không nguy kịch, chủ yếu là nội thương khiến cho hắn ta đau đớn đến mức nhe răng trợn mắt.
Hai người họ bắt đầu liên tục đánh chặn lão già mặc mãng bào.
“Chuyện này ta không quản nữa, các ngươi cút đi!”, lão già mặc mãng bào nghiến răng nghiến lợi nói.
Rõ ràng là lão ta đang rất tuyệt vọng, ở trạng thái bình thường thì tất nhiên lão ta không sợ Triệu Bân và Ma Tử, nhưng hiện giờ thì khác, lão ta nhất định phải cân nhắc thiệt hơn! Hiện giờ lão ta đã bị đâm tới mức biến dạng cả nửa người, chiến lực sụt giảm nghiêm trọng, hai tên nhóc trước mặt tuy bị thương nặng nhưng so với lão ta thì vẫn còn tốt hơn nhiều, Cơ Ngân có năng lực tái sinh còn Ma Tử thì vẫn chưa mất đi sức chiến đấu, trong tình huống hai đánh một thì rõ ràng lão ta không tìm được một chút lợi thế nào.
Vì vậy, lực chọn tốt nhất là lão ta không tiếp tục giáp chiến nữa.

Lão ta vốn cũng chỉ là người ngoài cuộc, chẳng có gì quan trọng hơn mạng sống của chính lão ta vào lúc này.
Triệu Bân cười lạnh nói: “Tiền bối bị đâm tới ngu người rồi hay sao vậy?”
Ma Tử cũng bồi thêm một câu: “Để lão sống rồi đi báo tin cho Tử Y Hầu à?”
“Các ngươi thật sự muốn sống chết lần này sao?”, lão già mặc mãng bào phẫn nộ rống lên.
“Lão nói xem?”, Triệu Bân cùng Ma Tử đồng thanh nói, cũng cùng nhau tấn công tới.

“Muốn chết sao!”, lão già mặc mãng bào mạnh mẽ điều động chân nguyên hệ thể đánh bật hai người trước mặt, lão ta rống lên hết sức vang dội bời vì lão ta thật sự đang rất chật vật, sau khi đánh bật đối phương thì lão ta liên quay đầu chạy trốn, vừa chạy vừa hộc máu giàn giụa trong tìinh trạng gần như bán thân bất toại, chắc chắn lão ta viừa bị phân phệ không hề nhẹ khi dám vọng động chân nguyên trong tình trạng đó.

“Phách Thiên trảm.



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.