Lâm Nhược Hành biết, chỉ sợ mình đã không có cách nào tiếp tục ngụy trang nữa, thế là cười khổ một tiếng, tháo mặt nạ xuống.
"Trần tiền bối quả nhiên lợi hại, nhưng ta rất hiếu kì, ngươi làm thế nào mà phát hiện ra ta?"
"Hơn nữa ta cũng không rời đi cùng người Lâm gia, vì sao ngươi lại chỉ đến tìm mỗi mình ta?", Lâm Nhược Hành nghi ngờ hỏi.
"Không thể không có lòng phòng bị, ở trước mặt sống chết, con người sẽ luôn làm ra hành động chó cùng rứt giậu".
"Cho nên lúc Lâm Tương Liễu phái người đến Thanh Thủy Lâm gia, đương nhiên ta cũng có biện pháp của mình để chú ý đến mọi hành động của Lâm gia rồi".
"Ngươi yên tâm, những tộc nhân khác của ngươi ắt sẽ có Lâm Tương Liễu đối phó, mà ta tới tìm ngươi là muốn lấy lại đồ của ta".
"Lấy hạt châu kia ra đi", Trần Trường An thản nhiên nói.
Nghe được Trần Trường An nói câu này, Lâm Nhược Hành trầm tư, hắn ta không nghĩ tới thế mà Trần Trường An đã sớm có chuẩn bị.
Sau một lát, Lâm Nhược Hành đột nhiên nở nụ cười.
"Ta hiểu rồi, từ đầu đến cuối, ngươi cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ cho Thanh Thủy Lâm gia một con đường sống".
"Bởi vì ngươi cũng biết điều kiện mà ngươi nói ra, Thanh Thủy Lâm gia nhất định sẽ không chịu chấp nhận".
"Chỉ cần Lâm gia làm phản, đương nhiên dòng chính bên kia sẽ giận tím mặt, đến lúc đó sẽ tiêu diệt toàn bộ Thanh Thủy Lâm gia".
"Ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thuong-kiem-de-tran-truong-an/3408609/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.