"Lão tiên sinh khách khí, hành hiệp trượng nghĩa vốn là chuyện người trẻ tuổi chúng ta nên làm".
"Thấy chết không cứu tuyệt đối không phải tính cách của ta".
"Chỉ là tiện tay mà thôi, các ngươi không cần như thế", người trẻ tuổi vừa cười vừa nói.
"Đối với ân công mà nói, đó chỉ là tiện tay mà thôi, nhưng đối với chúng ta mà nói, đây chính là ơn cứu mạng lớn hơn trời".
"Xin ân công để lại tính danh, mặc dù chúng ta không làm được cái gì cho ngươi, nhưng có thể làm tấm bia trường sinh cho ngươi, ngày ngày cung phụng", lão ông áy náy nói.
"Sao ta dám nhận chứ".
"Không, xin ân công thành toàn, nếu không chúng ta sẽ càng thêm áy náy".
"Được rồi, tên ta là... Hằng Nhược Lâm".
Hằng Nhược Lâm?
"Được, lão hủ nhớ kỹ, ân công dự định rời đi sao?"
"Đúng vậy, ta cũng nên đi rồi", Hằng Nhược Lâm gật đầu cười.
"Ân công, cứ từ biệt như vậy, sợ là sẽ không có duyên gặp lại, chúng ta..."
"Không cần nhiều lời, có duyên sẽ tự gặp nhau".
Hằng Nhược Lâm cũng không nói thêm gì nữa, mỉm cười với đám người, sau đó quay người rời đi.
Nhìn phong cách hành sự sảng khoái của Hằng Nhược Lâm, mấy người ông lão cũng không ngừng hâm mộ, ai mà không từng có một ước mơ như vậy đâu?
Chỉ tiếc bọn họ chỉ là loại người bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
"Làm việc tốt không để lại tên tuổi, đúng là người thiện lương".
"Đúng không, Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thuong-kiem-de-tran-truong-an/3408608/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.