"Làm càn!"
"Quả thực là làm càn!"
"Trần Trường An, ngươi cũng không quản Đại Hoàng nhà ngươi đi?" "Nó... sao nó lại dám lừa gạt Phượng Dao vậy?”
Sau khi rời khỏi hoàng triều Phụng Thiên, đoàn người Trần Trường An bay. thẳng về hướng của Cổ gia.
Đi ngang qua Lâm Lang Châu, đoàn người Trần Trường An định nghỉ ngơi một chút, chủ yếu là vì Đại Hoàng nói không muốn bay nữa.
Nhưng không ngờ vừa mới tìm được một quán trọ để ở lại thì không lâu sau, Đại Hoàng và Cổ Phượng Dao đã biến mất.
“Tam trưởng lão, không thể nói năng lung tung được”.
"Là Cổ Phượng Dao tự mình đi theo Đại Hoàng, sao có thể nói là do Đại Hoàng bắt cóc".
"Vậy sao ngươi không ngăn cản?" "Không phải là ngươi cũng không biết bọn họ muốn đi đến chỗ nào”.
"Cổ Phượng Dao là người của Gổ gia ngươi, ngươi cũng không ngăn được thì †a có tư cách gì ngăn cản nàng ta?"
"Hơn nữa, ta có thể cản được đức hạnh của Đại Hoàng sao?" "Thôi nào, yên tâm đi, không sao đâu, có Đại Hoàng ở đây mà". Không sao đâu?
Phải chăng sợ vì sự có mặt của Đại Hoàng?
ột nha đầu ngoan và trong sáng như vậy, Trần Trường An, ngươi... ngươi nỡ lòng nào chứ?", Tam trưởng lão tức giận nói.
"Tam trưởng lão, nếu ngươi đã nói như vậy, ta nhất định phải nói chuyện một chút với ngươi".
"Ta đã làm gì?" "Ta lừa gạt hay xúi giục nàng ta làm chuyện xấu xa à?”
"Ta thậm chí còn chưa nói được mấy câu với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thuong-kiem-de-thien-the-bat-tu-ai-cung-nghi-ta-vo-dich/3442028/chuong-393.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.