"Đúng rồi, vừa rồi lúc ta tiến vào, làm sao ngươi lại trốn đi?"
"Vì sao trong căn phòng đá này lại đột nhiên có một bức tường đá lẻ loi như vậy?", Trần Trường An nhìn Liệt Chiến Cuồng, hỏi.
"Đột nhiên có một người chạy tới, người bình thường lại không vào được nơi này, ta còn tưởng rằng là tên khốn kiếp. Long Vô Kỳ kia tới nữa chứ'.
"Về phần bức tường đá này, khi ta tới đã có rồi, nhưng mà không có vấn đề gì, ta đã sớm kiểm tra qua rồi".
Kiểm tra qua? Trần Trường An tin tưởng Liệt Chiến Cuồng sẽ không lừa gạt mình, nhưng không có nghĩa là hắn ta đã kiểm tra là
sẽ không có vấn đề gì thật.
Cái này không chỉ là vấn đề năng lực, quan trọng là... đầu óc.
Rất hiển nhiên, Liệt Chiến Cuồng không có!
Trong ánh mắt khinh thường dè bỉu của Liệt Chiến Cưồng, Trần Trường An đi thẳng tới sau bức tường đá.
Không gian sau bức tường đá cũng không lớn, chỉ rộng hai mét, dài ba mét, nhìn qua cũng không biết vì sao lại tạo ra một thứ như thế.
Nhưng càng là loại đồ nhìn như vô dụng, thường thường chính là chỗ mấu chốt của vấn đề.
"Còn chưa tin ta ư, ngươi nhìn đi, nơi này không không có cái gì cả". Liệt Chiến Cuồng đi theo, có chút không vui nói một câu.
Hắn ta cảm thấy Trần Trường An không tin mình, đây là một sự sỉ nhục đối với mình.
Mấy ngàn năm nay ông đây còn không phát hiện ra, ngươi còn có thể nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thuong-kiem-de-thien-the-bat-tu-ai-cung-nghi-ta-vo-dich/3417910/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.