Năm thứ hai làm việc tại sân bay Duyên Sách, Tiêu Lam đã từ nhân viên mới lên chức nhân viên phổ thông của tháp chỉ huy. Vì biểu hiện xuất sắc nên anh được tổ trưởng coi trọng, có ý bồi dưỡng cả trong âm thầm lẫn công khai.
Anh vẫn nhớ lời hứa của Cố Cẩn với mình. Vừa hay, ngày nhân viên mới tới báo danh năm đó Tiêu Lam được nghỉ, thế là anh bèn chạy tới coi huấn luyện người mới.
Chương trình huấn luyện người mới của sân bay được chia thành hai tốp: một tốp là những người được huấn luyện để làm việc tại sân bay, tốp còn lại là những người được huấn luyện để trở thành phi công.
Tiêu Lam đi coi lớp huấn luyện cho nhân viên làm việc tại sân bay trước, không thấy bóng hình mình vẫn hằng mong nhớ. Anh cũng không thất vọng, lén lén lút lút đi coi lớp huấn luyện còn lại, quả nhiên thấy Cố Cẩn bên trong.
Hai mắt Tiêu Lam lập tức bừng sáng, tim đập thình thịch, mừng rỡ tới suýt nhảy cao ba mét, chẳng hề còn chút điềm tĩnh nào của lúc thường làm việc. Anh kiên nhẫn chờ Cố Cẩn tham gia huấn luyện, hai mắt dán chặt lên người cậu, như thể ngoài cậu ra, những người xung quanh đều chỉ là nền.
Cũng may, buổi huấn luyện ngày đầu không quá dài. Sau khi giới thiệu về một vài điểm quan trọng thì cho giải tán, để nhân viên mới tự do tham quan sân bay, ngày mai sẽ chính thức bắt đầu làm việc.
Cố Cẩn đang định gửi tin nhắn Wechat cho Tiêu Lam để hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thoi-han/2691424/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.