Tú Nhi nghe từ anh sẽ gia hạn hợp đồng với cô thì mắt cô đượm buồn và nhìn anh với vẻ thất vọng. Yêu cô với anh khó đến vậy sao?
- Em muốn nghỉ ngơi anh về nghỉ đi.
- Tôi sẽ ở bên em chăm sóc em dù sao em cũng đỡ thay tôi một viên đạn. Tôi không muốn thành kẻ vô ơn.
- Em không dám trách lão đại như anh.
Tú Nhi nói xong có vẻ giận dỗi mà chùm chăn kín người mặc kệ anh còn đứng đó suy nghĩ tại sao vợ mình lại giận. Anh sợ cô cứ chùm chăn như vậy sẽ bị ngạt chết luôn chưa cần phải bị ai giết thì anh ngồi xuống và kéo chăn của cô ra nhưng bị cô kéo lại.
- Em định chết ngạt luôn sao?
- Em chết chẳng phải với anh không quan trọng sao?
- Em lại làm sao thế? Em mà chết đống thẻ đen của anh để ai dùng.
Tú Nhi bực tức bỏ chăn ra và hét vào mặt anh.
- Anh nghĩ em thèm tiền của anh lắm ấy.
Từ Niêm nhìn cô vợ mình xù lông thì bật cười, cô còn đang định trả treo anh thì bị anh chặn lại bằng nụ hôn. Tú Nhi bất lực mà bám vào cánh tay anh, hai người đang cuồng nhiệt thì cánh cửa mở ra.
- Á... chị dâu và lão đại em không cố ý... hì... Hai người tiếp tục ha...
Cô vội vàng đẩy anh ra và rúc trong lòng anh vì xấu hổ chết mất. Sao họ lại vào đây cũng tại anh cưỡng hôn cô, giờ thì hay thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thay-toi-lam-lao-dai/2825536/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.