Tú Nhi ngại mà như chú thỏ con trong lòng anh, cô không dám chui ra khỏi cái hang này vì xấu hổ chết đi được.
Từ Niêm thấy lông nhím của cô đã thu lại thì mỉm cười hài lòng. Anh đúng là có mắt chọn, ngày tháng sau này của anh không biết sống được bao lâu. Anh quay ra nhìn hai tên kia còn đang đứng ngây ngô ra đó thì anh nháy mắt chúng nhưng có vẻ không hiểu ý nhau hay sao ấy.
- Lão đạo bảo chúng ta lui đúng không?
Hiên Minh quay sang nói với Hà Minh nhưng mà Hà Minh lại không cho là như vậy.
- Sếp bảo chúng ta dọn phòng này thì đúng hơn.
- Anh không hiểu lão đại sao?
- Chắc anh hiểu chắc.
Từ Niêm nhìn hai tên này đúng là chẳng hiểu ý anh gì cả. Nhìn càng thêm bực mình, anh gằn giọng với hàm răng ken két nhìn hai tên kia.
- Còn không mau đi báo cho tôi phòng khác à? Các cậu định cho vợ tôi ở phòng nát này sao?
- Hì... hì... sếp đừng nóng tính... Bọn em đi ngay đây.
Hai anh chạy ra ngoài với vẻ mặt không tình nguyện lắm. Phòng này chẳng phải do hai người trong phòng mà ra hay sao, nói đúng hơn là do kiếm bọn anh tặng mới đúng.
Tốc độ làm viênc của hai anh cũng nhanh chỉ 5 phút sau quay lại nhưng lần này thì không gặp cảnh nóng mà là cảnh chị dâu họ đang xem vết thương của anh.
- Chị dâu, chị là vừa đánh xong thì xoa đây ạ?
Miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thay-toi-lam-lao-dai/2825530/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.